Cậu đi rồi, Thiện đau lòng ôm mền của cậu khóc lóc một đêm. Khóc đến lúc lã đi, ngủ trong vô thức. Không ngoài dự đoán, lúc tỉnh dậy, đứa nhỏ nào đó sốt cao.
Cả người nóng như lửa đốt. Miệng thì gọi mãi cái tên người thương. Nó phát sốt, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng lệ lại rơi. Không biết là do khó chịu, hay là nguyên cớ gì khác.
Cậu Khánh ngồi bên giường Thiện, lấy khăn ướt chườm lên trán đứa nhỏ của mình. Nghe nó thì thào tên mình thì tim hẫng đi một nhịp, ánh mắt nhìn Thiện ôn nhu, đau xót xen lẫn.
Làm tội làm tình gì thế này?
________
" Uống miếng nước đi em "
Cậu Khánh thấy đứa nhỏ tỉnh dậy, vội che giấu tâm tình bồn chồn từ nãy giờ. Rót cho nó một chút nước ấm.
Thiện mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy cậu Khánh ngồi trước mặt thì ngay lập tức mếu máo khóc.
Tay thì cứ níu lấy vạt áo cậu không buông.
Khóc không biết trời đất, cậu thở dài đỡ nó dậy, ngồi đối diện Thiện, cho em gối đầu lên vai mình thỏa sức khóc.
Nói là khóc, thực chất chỉ là oa oa vài tiếng. Cổ họng khô không một chút hơi ẩm, rất nhanh, Thiện ho sặc sụa.
Cậu Khánh hoảng, vội vỗ nhẹ vào lưng Thiện, vờ trách móc:
" Cậu bảo uống nước thì không chịu "
Hồi lâu sau, Thiện dứt hẳn cơn ho, nằm gục bên trong vòng tay cậu. Được cậu đút từng muỗng nước, được cậu dịu dàng lau đi nước mắt vương trên mi.
Gia đinh bưng vào chén cháo cá, cậu cầm lấy, nghiêm túc đút cho đứa nhỏ của mình ăn. Ngủ cả ngày trời, coi bộ cũng đói dữ rồi đó.
" Chừa chưa Thiện? "
Vừa đút, cậu vừa nhân lúc mà nọc người ra dạy dỗ. Chứ bộ, cậu hổng xót người ta hay gì?
Thiện gật đầu, miệng thì ngậm mãi miếng cháo. Nó không thích cá, mà cậu thì cứ bắt nó ăn cá hoài...
Nên nó cũng chẳng dám nhìn mặt cậu nữa, nó mà nhìn, cậu lại bắt ăn thêm một muỗng.
" Nuốt xuống, cậu lấy roi ra bây giờ "
Cậu Khánh vỗ nhẹ mông Thiện, nghiêm giọng cảnh cáo.
Ít khi nào cậu nói nhiều thế này lắm, chung quy cũng là do cậu muốn dỗ dành người của mình nhiều hơn một chút.
Dỗ bằng roi, hi.
" Hức.. hông ăn nữa đâu.. hức.."
Thiện che miệng lại, trước sự uy hiếp của cậu, nó nào có gan chống đối. Nhưng mà nó hổng có muốn ăn thiệt, ăn nhiều một lúc nữa nó ói ra khó chịu lắm.
Không nói gì, cậu Khánh chỉ im lặng. Nhưng mà Thiện thì sợ muốn chết luôn, nó đưa tay dụi nước mắt, lại nhớ ra lần trước bị mắng, đành trưng mặt ra làm nũng:
" Cậu.. lau nước mắt cho em nha "
"..."
Y như rằng, cậu chỉ đơn giản là lấy khăn tay từ trong túi áo, nhẹ nhàng lau khô nước mắt Thiện lần nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
THƯƠNG NHAU TẠC DẠ MỘT CHỮ TÌNH |huấn||đam|
Truyện Ngắn|Tám ngàn dặm dầm tinh dãi nguyệt Hẹn kiếp khác sẽ vẹn nghĩa tào khang| 23/05/2021 Truyện ngắn: THƯƠNG NHAU TẠC DẠ MỘT CHỮ TÌNH. Album: Nhà mình có cái chi? congchuane