13:

2K 174 44
                                    

" Hức, con không hỗn! Cha không nói lý lẽ! Cha không thương con, huhu "

Cậu Khánh im lặng hồi lâu, sau đó, cậu đứng dậy, nói với gia đinh:

" Đánh cậu cả 20 roi, ai xin hay cản giúp thì cậu cả ăn đòn lại từ đầu "

Nói rồi liền đi. Thiện hoang mang, Khang thì khóc toáng lên:

" Huhu, cha ơi "

" Cậu... Cậu! "

_________

" Khang nó không làm gì sai, sao cậu phạt đòn nó? "

" Không làm gì sai? "

" Từ ngày Khanh về, cậu đánh oan thằng nhỏ hai trận, cậu có thấy quá đáng không vậy? "

" Thiện "

" Là Hoàng Khanh xé vở nó, cậu thừa biết Khang sẽ không mắng em gái mà! Cậu không nói lẽ! Thiên vị vừa thôi!"

Thiện nổi đoá, mất kiểm soát mà chất vấn cậu Khánh. Đánh xong hai mươi roi, mông thằng nhỏ đỏ rực từng lằn, khóc mãi. Thiện xót, nghe cậu Khánh vào phòng mình thì lập tức chạy đi hỏi cho ra lẽ.

Đâu có biết, làm vậy thì chỉ tổ khiến cậu giận nhiều hơn thôi.

" Không sai? Nhà này từ khi nào con được quát vào mặt cha? Tôi không phạt nó việc nó bị xé vở mà mất bài, tôi phạt vì việc nó dám hét lên trước mặt tôi "

" ... "

" Giống như việc em đang làm bây giờ "

Thiện không nói nên lời, mặt nó bị cậu Khánh bóp chặt, lâu rồi, quá lâu từ cái lần cuối cậu động chân động tay với nó.

" Không một ai, ngay cả em, được chạm vào uy nghiêm của thằng Khánh này. "

Cậu buông tay, Thiện mất đà ngã xuống đất. Nó không dám nhìn cậu, chỉ cảm nhận được ánh mắt như muốn bóp chết nó của cậu. Qua một lúc lâu, cậu bỏ đi.

Thiện ngơ ngác một hồi, cả người run lên một cái. Nó...

Vừa chạm tay vào giới hạn của cậu Khánh.

__________

Khang nhìn thấy cha đi vào từ cửa, nó mếu máo, nước mắt tưởng như khô ráo lại có dịp trào ra như thác đổ. Nó xoay người đối mặt với bức tường, vờ ngủ.

Cậu Khánh vào phòng, ngồi lên giường. Nhìn con trai cố tỏ ra giận dỗi, cậu không có biểu cảm gì nhiều:

" Khang "

" ... "

" Bây giờ trả lời hay vừa ăn đòn vừa trả lời? "

" Dạ... "

Giọng Khang nghẹn lại, nó khẽ đáp. Cậu Khánh cũng nhói nhói, cậu vỗ lưng nó:

" Cha biết con không mắng em "

Khang cụp mắt, cha biết nó không mắng em, nhưng vẫn dùng roi đòn với nó. Lòng thằng nhỏ chùng xuống, dẫu gì thì trong tim cha, nó vẫn không bằng em gái.

" Khang "

" Con biết lỗi rồi, mơi mốt em xé vở con thì con chép lại, con không mách cha nữa. Con tự nhận là con lười biếng, con bị đòn, không để cha phải la em đâu "

THƯƠNG NHAU TẠC DẠ MỘT CHỮ TÌNH |huấn||đam|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ