18:

1.5K 86 32
                                    

Tuấn Vỹ ôm lấy Thiện, nhìn nó từ khi còn đỏ hỏn cho đến lúc nó cứng cựa bay đi, đây là lần đầu tiên thầy thấy nó đau lòng như thế này.

- thầy ơi, con cứ nghĩ là người ta cũng thương con...

- ừm, thầy biết rồi

Thầy nhẹ nhàng xoa đầu nó, nghe giọng Thiện nức nở nghẹn ngào.

- hức, con...

Con không muốn sống nữa.

- con mà dám suy nghĩ bậy bạ, thầy biểu sấp nhỏ vời thầy Lâm sang đánh gãy chân con.

Tuấn Vỹ vuốt lưng học trò cưng, nghiêm giọng cảnh cáo nó. Không cần cất lời, chỉ cần nhìn thái độ của nó là cũng đủ biết. Chung quy thì chỉ mới mười bảy, cứ cho gần hai năm vừa qua là trải nghiệm vậy.

Một trải nghiệm không mấy tốt lành.

- con không muốn ở đây nữa huhu, con không muốn gặp người ta nữa...

Im lặng một lúc, Thiện oà khóc, nước mắt chảy dọc gương mặt tiều tụy.

- được, con muốn sao cũng được.

Tuấn Vỹ xoa đầu Thiện, dịu dàng cho nó một chút an tâm. Thôi, muốn đi thì cứ đi vậy.

____________

Cậu Khánh ngồi trong xe hơi, một đường trở về nơi xuất hiện trong tiềm thức.

Sài Thành.

Là nơi mà cậu và Khải An gặp nhau.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong đầu quay cuồng đau đớn, như có kẻ đang cố che giấu kí ức của vật chủ, đang cố khiến cậu quên đi mất hình bóng của Khải An.

Chào anh, Lưu Hoàng Khánh.

Em biết tên tôi?

Em còn biết nhiều hơn, không chỉ là tên anh không thôi đâu.

Chúng ta có quen nhau sao?

Cậu chỉ nhớ, trên môi người nọ luôn treo một nụ cười nhàn nhạt, một thân Tây phục nổi bật giữa dòng người.

Rất quen, như đã từng kề cận.

Nhưng người nọ chỉ cười, đáp:

Không quen.

Cậu sẽ tìm, tìm cho ra hình dáng ấy, dù cho có trả bất kì cái giá nào.

_________

- thầy ơi

- thầy đây.

Tuấn Vỹ gỡ kính mắt, chậm rãi đến bên bàn rót cho học trò một ly trà.

- hức, thầy đi với con được không...

Thiện ôm lấy eo thầy, mếu máo. Nó không muốn ở đây, nhưng nó cũng không muốn xa thầy.

Thầy cất lên nụ cười nhàn nhạt, gõ nhẹ đỉnh đầu nó:

- thầy đi với anh rồi mấy đứa nhỏ làm sao?

Nhìn học trò cưng xịu mặt, thầy mới nói:

- lên trển ở với thầy An đi, khi nào nhớ hãy về thăm thầy.

THƯƠNG NHAU TẠC DẠ MỘT CHỮ TÌNH |huấn||đam|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ