oneshot

2K 330 41
                                    

Nếu như có thể quay ngược thời gian.

Nửa đêm, trời tối đen như mực. Văng vẳng trong không gian là những tiếng gào thét đau đớn tới cực cùng. Chúng vang lên rồi ngay lập tức bị sự im lặng chết người cắn nuốt không chút dấu vết. Tựa miếng bọt biển cứng ngắc điên cuồng hút lấy thứ chất lỏng đang chậm rãi rỏ xuống.

Dụng cụ tra tấn, súng đạn, dao vất vưởng khắp nơi. Máu tươi vương vãi trên sàn nhà, xốc lên một mùi hôi tanh tưởi tới buồn nôn. Có tiếng thứ gì bị kéo lê trên mặt đất, cùng tiếng kim loại lả lướt trên da thịt và tiếng rền rĩ thống thiết vang lên, trộn lẫn với giọng cười điên dại thành một bản hòa ca đầy hãi hùng.

- Mikey!

Sanzu Haruchiyo hét một tiếng.

- Giết chúng.

Sano Manjirou trả lời không chút do dự. Hay nói đúng hơn, hắn chẳng hề để tâm.

Sanzu nhếch miệng. Gã giương khẩu súng ngắn lên, dứt khoát bóp cò. Một viên đạn bay ra, ghim thẳng vào đầu kẻ bị trói đang quỳ gục dưới sàn nhà. Manjirou thậm chí chẳng liếc lấy một cái. Hắn ngồi một góc, im lặng trầm ngâm.

Không còn những trận đánh trẻ con hay giấc mộng non nớt thuở thiếu thời nữa.

Tiếng súng lạnh lùng vang lên thêm hai lần, cắt đứt tiếng hét vụn nát chẳng bao giờ còn cơ hội được thốt ra.

Hắn rũ mắt.

Không có người ở bên, trên dưới, phải trái hay đúng sai đều là vô nghĩa.

•••

Manjirou nằm trong bồn tắm, hờ hững nhìn vô số vết sẹo chằng chịt trên cơ thể.

Không biết từ khi nào hắn đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Hắn không còn bướng bỉnh, không còn tự làm đau bản thân rồi oằn mình khóc than nữa. Khi tự tay bóp chết thứ tình yêu thuần khiết sau cuối cùng chút dư tàn của niềm mong mỏi sẽ có ai đó cứu rỗi hắn khỏi cái địa ngục trần gian này, hắn đã chấp nhận một điều. Rằng dù trong tương lai nào đi nữa, hắn vẫn sẽ trở thành một tên tội phạm cả đời chui lủi mà thôi.

Từ ấy, hắn phó mặc số phận của bản thân cho định mệnh, mặc cho bản năng hoang tàn nhất thỏa sức tung hoành, nhấn chìm mình trong vũng bùn hôi tanh của gian thế mà chẳng thiết tha kháng cự. Hắn rã rời. Chỉ muốn thả chính mình từ độ cao ngàn mét, yên lòng để ngọn gió kia đưa tới đâu thì tới. Hắn mạnh, nhưng tất cả những thứ đắp nặn nên con người hắn thì yếu đuối và nhu nhược tới đáng thương.

Hắn đứng trên vạn người, nhưng chẳng thể với tới một ai.

Song, nỗi đau này có là gì? Nếu có thể đổi lại hạnh phúc của người ấy, dù cho phải xé vụn thân xác thành từng mảnh, hắn cũng cam lòng.

À không, Manjirou tự giễu. Hắn còn định dối lừa bản thân đến bao giờ nữa, khi mà chính hắn là kẻ trốn chạy vì sợ hãi mình sẽ tự tay giết chết người. Đó vốn là bản chất của hắn mà, tỏ ra cao thượng còn có ích gì.

Mười mấy năm trôi qua tựa hồ như một cái chớp mắt. Thế nhưng dù mọi thứ thay đổi chóng mặt tới mức nào, hắn cũng chưa một lần thắc mắc nguyên cớ vì sao, tương tự với mấy lời vô dụng như “nếu… thì…”.

| mikeytake | silent screamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ