Chương 6

90 12 0
                                    

Khi Tiêu Trầm Nghị trở lại hoàng cung thì không thấy ai trong hoàng cung chờ hắn ăn cơm hết. Hắn liếc nhìn Vương Duẫn, nói thật, hắn cũng hơi đói bụng rồi. Vương Duẫn chỉ lẳng lặng nhìn lại hắn, sau đó robot gia dụng hoàng cung bưng đồ ăn dinh dưỡng đến.

Thật ra trong hoàng cung, việc này đã sớm trở thành một thói quen. Trước đây, Tiêu Trầm Nghị không thích cùng mọi người ăn cơm, sau khi hắn thi vào Khoa làm vườn ở Học viện Quân đội hoàng gia, càng ngày càng không thích ở cùng một chỗ với mọi người. Ngày thường thì trọ ở trường, nghỉ hè hắn mới trở về. Mà cái tật xấu không thích cùng người nhà ăn cơm này cũng không hề thay đổi. Hắn chẳng hề chấp nhất chuyện ăn uống, cho nên nhiều lúc trong hoàng cung đều chuẩn bị cho Hoàng thái tử những món ăn dinh dưỡng.*
*Món ăn dinh dưỡng ở đây là chỉ hợp chất có đầy đủ dinh dưỡng cần thiết, nhưng không có mùi vị như món ăn bình thường, mùi vị cũng không ngon.

Tiêu Trầm Nghị đã nếm thử hương vị của món ăn dinh dưỡng này trên 'Truy Ảnh Hào', rất khó nuốt. Nhưng mà trong cuộc đời này của hắn, chịu khổ cũng không ít, có thời gian chả có gì mà ăn, cho nên chỉ cần có thể lấp đầy cái bụng đói meo, đồ ăn khó ăn đến thế nào hắn cũng có thể ăn mà mặt không đổi sắc. Chẳng qua sau này khi hắn lên làm chủ, hắn có đam mê với những món ăn ngon, những đầu bếp mà hắn túm về thật ra lại là những người có đãi ngộ tốt nhất trong ma giáo, chỉ cần làm ra được đồ ăn khiến hắn hài lòng, bọn họ muốn lấy bao nhiêu lượng bạc cũng được. Nếu như ở bên ngoài thì hắn sẽ tự mình nấu, chính ra tay nghề của hắn cũng khá tốt, mùi vị cũng không tồi.

Tiêu Trầm Nghị nhìn Vương Duẫn: "Gọi người đem đồ ăn đến phòng tôi." Thật ra hắn chả rõ bản thân ở phòng nào, giờ mà hỏi chắc bị cười thối mũi mất, vẫn may thân phận này của hắn rất xịn xò, làm gì cũng dễ dàng.

Vương Duẫn kinh ngạc liếc nhìn Hoàng thái tử, tâm lý loạn cào cào không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của vị Hoàng thái tử này, mấy món ăn dinh dưỡng này uống phát là xong, sao lại còn phải đem vào trong phòng? Hơn nữa, muốn ăn trong phòng cũng chả sao, kêu robot trong phòng mình qua lấy là được rồi, còn phải quanh co lòng vòng thừa thãi vậy làm gì?

Nhưng mà dù trong lòng tò mò chết đi được, Vương Duẫn cũng chả dám hỏi ra miệng, đành nhanh chóng quay sang dặn dò một con robot trực sẵn trong phòng khách đem đồ ăn của Hoàng thái tử đến phòng của hắn.

Tiêu Trầm Nghị lúc này mới để ý cái công cụ mang món ăn kia không những biết cử động lại còn biết nói, nếu nói không ngạc nhiên thì là nói dối, cũng hên là có sốc hơn nữa thì hắn cũng trưng ra được bản mặt bình tĩnh.

Hắn vác bộ mặt không cảm xúc đi theo robot số 1 về phòng của mình, sau khi bỏ xuống mấy món ăn dinh dưỡng khó ăn, robot số 1 máy móc hỏi: "Điện hạ còn cần phục vụ gì thêm không?"

Tiêu Trầm Nghị nói không cần, robot số 1 liền rời đi, chương trình bên trong của nó được lập trình sẵn chỗ đứng lâu dài là phòng khách, nên tất nhiên sau khi rời khỏi đây sẽ quay trở lại vị trí cũ.

Tiêu Trầm Nghị ăn món ăn dinh dưỡng, căng bụng rồi thì nằm bẹp xuống giường, chẳng qua không phải đi ngủ, mà là tiến vào trong Cloud. Cloud đúng là một món đồ tốt toàn năng 10/10. Hắn ở trong đó không ngừng nghỉ tiếp thu những tri thức cuồn cuộn mà mình muốn biết, chẳng qua dù sao khoảng cách thời đại cũng xa như thế, trong một đêm hiểu hết toàn bộ là điều không thể, mà tình huống căn bản vẫn nắm được chút ít, ít nhất sau này lời nói hành động cũng trở nên giống người bình thường một chút.

(Đam mỹ/Edit) Tinh tế chi phế vật - Thời Bất Đãi NgãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ