Chương 2

408 25 1
                                    

Thực ra Thẩm Lương và Nguyễn Ưu không có lời gì để nói cả. Từ bé đến lớn, tác dụng duy nhất của Nguyễn Ưu đối với Thẩm Lương chính là dùng sự bình thường của cậu tôn lên sự ưu tú của hắn, bây giờ cũng vậy.

Sau khi kết hôn, Nguyễn Ưu hiển nhiên trải qua chẳng hề thư thái, thậm chí có chút thất bại, mặt mày xám xịt. Mà Thẩm Lương vẫn là nhân vật trọng yếu, cao cao tại thượng của Tâm An, là thần tượng tinh thần của omega toàn quốc. So sánh hai bên, Nguyễn Ưu dịu ngoan, nhát gan càng làm nổi bật lên Thẩm Lương sự nghiệp thành công.

Nguyễn Ưu đã sớm quen dáng vẻ ấy của Thẩm Lương. Bởi vậy chỉ ngồi ở một bên, câu được câu không mà nghe Thẩm Lương lải nhải, hoặc nói đúng hơn là khoe khoang tình trạng gần đây của anh ta. Thẩm Lương lớn hơn Nguyễn Ưu năm tuổi, bọn họ lớn lên cùng nhau từ bé. Sau khi trưởng thành, Nguyễn Ưu và Thẩm Lương không còn ở cùng nhau. Thẩm Lương ra nước ngoài du học, trong khi Nguyễn Ưu ở lại trong nước học chuyên ngành nghiên cứu văn học. Nguyễn Ưu đã nghe Thẩm Lương khoe khoang từ bé đến lớn, với tình huống như thế này cậu đã quen đến tê dại.

Thẩm Lương nói xong, cuối cùng cũng đứng lên vỗ tay nói: " Hôm nay cùng em ôn lại chuyện xưa, thấy em vẫn sống tốt, về nhà anh cũng có thể bảo mẹ và dì yên tâm rồi. Được rồi, em ở nơi này chơi đi, anh còn có chút việc phải ra ngoài nói chuyện với các alpha."

Cuối cùng Thẩm Lương cũng chịu đi. Nguyễn Ưu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy Cố Hân Nhĩ gửi tới một tấm hình. Là ảnh y chụp trộm cậu, bên dưới còn có một tin nhắn: " Cậu nhìn mặt cậu nè, bởi vì nó trông giống như là sắp ngủ tới nơi ấy."

Nguyễn Ưu chưa bao giờ kết bạn với người tự làm thân như Cố Hân Nhĩ. Xã hội thượng lưu quen bái cao giẫm thấp (1), hơn nữa cậu lại có một người anh họ tài giỏi như vậy, từ nhỏ đã không có người nào chơi với cậu. Không dễ dàng cầm cự đến học đại học, không còn dưới bóng của anh họ nhưng cậu đã qua cái tuổi thích giao du nên cũng không thể quen được bạn bè tốt nào. Cố Hân Nhĩ khiến cho Nguyễn Ưu cảm thấy thú vị, vì thú vị, nên tư tưởng cũng trở nên thân thiết với cậu ta hơn.

(1) người có quyền lực thì tạo quan hệ, nịnh bợ; người kém hơn thì chà đạp, khinh thường.

Cố Hân Nhĩ thấy cậu nhìn sang thì gửi một tin nhắn: " Thật nhàm chán, chúng ta ra ngoài chơi đi."

Nguyễn Ưu cảm thấy cứ ở đây đợi đúng là tự hành hạ bản thân, nghe vậy liền đi theo Cố Hân Nhĩ một trước một sau mà rời khỏi phòng yến tiệc. Hôn lễ được tổ chức trong một trang viên rộng lớn, phía trước và phía sau đều có hoa viên phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Nguyễn Ưu đi cùng Cố Hân Nhĩ ra cái đu quay trước hoa viên. Cố Hân Nhĩ ngồi xuống trước, thở phào một hơi.

" Phù ! Nhịn chết tôi rồi ! Mặt tôi gần như cứng đờ vì cười." Cố Hân Nhĩ thấy Nguyễn Ưu còn đứng thì bảo: " Ngồi đi Nguyễn Ưu, bây giờ trời đã tối rồi, đung đưa xích đu hóng gió, thoải mái lắm đấy."

Nguyễn Ưu đành ngồi bên cạnh y và hỏi: " Cậu biết tôi sao ? Tôi còn tưởng cậu không biết tên tôi chứ."

Cố Hân Nhĩ vui vẻ, cười khanh khách nói: " Coi như không quen biết thì nhìn thấy người anh vênh váo tự đắc kia của cậu cũng sẽ thành quen thôi." Y nhìn Nguyễn Ưu, khi cười lộ ra răng thỏ đáng yêu: " Lúc tôi kết hôn cậu có tới, trông cậu rất đẹp cho nên tôi nhớ rõ cậu."

[EDIT] ANH ẤY THÍCH TIN TỨC TỐ VỊ BẠCH NGUYỆT QUANGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ