Chap 1 - Làm trò ngoan đủ rồi, quậy thôi!

2K 123 6
                                    


Harry khó khăn ngồi dậy dựa vào đầu giường, em quan sát vết thương chằn chịt trên người mình mà thở dài. Đêm qua nguyên chủ đã vào rừng cấm nhưng không hiểu sao Harry không thể nhớ được là đã xảy ra chuyện gì.

Mạch suy nghĩ của em bị tiếng đập cửa ngắt quãng, Savier thất thố chạy đến giường em hỏi 1 choàng: "Anh bị úng não à?! Tại sao nửa đêm lại chạy ra rừng Cấm vậy hả, còn để bị thương tích thế nà-"

Lời chấn vấn bị 1 bàn tay chặn lại, bà Poppy lãnh đạm đưa ly thuốc cho Harry: "Thằng bé đã ổn rồi, nên làm ơn đừng gây ồn ào trong bệnh thất nữa."

Harry không dấu vết tránh khỏi bàn tay của Savier, em nhận lấy ly thuốc rồi cảm ơn bà Poppy. Ugh, thuốc gì mà đắng quá chừng!

Savier quan sát thấy em không sao liền thở dài nhẹ nhõm, cậu ngồi xuống chiếc ghế kế bên giường, ánh mắt tròng chọc như muốn xuyên qua linh hồn em khiến Harry có chút nổi da gà.

May thay, thêm 1 tiếng đập cửa đã phá tan bầu không khí ngượng ngạo này. Hermonie thở hổn hển chạy tới bên giường em, chỉ với cái liếc mắt này Harry đã nhận ra cô bạn đáng tin cậy của mình ở kiếp trước.

"Savier, anh muốn nói chuyện 1 mình với Hermione." Harry lạnh nhạt nói, để không bị OOC, em cần phải tránh tiếp xúc quá nhiều với Savier như nguyên chủ đã làm.

"..." Savier bất đắc dĩ đứng dậy. Dù sao cậu đã quen với thái độ này, xác định được Harry không có việc gì thì xoay người đi khỏi Bệnh Thất.

Hermonie ngồi xuống ghế, khó khăn mở miệng "...Tớ rất tiếc về Oz, sau khi cậu chết thì bọn tớ cũng tìm thấy đũa phép của Voldemort ở sâu trong rừng Cấm. Sau đó tớ và Ron bị những tên áo đen phục kích và thế là tớ ở đây." Oz là biệt danh của Orpheus, là đứa cháu trai mà cô rất tự hào và yêu thương.

"Vậy sao..."Harry rũ mắt, đến Hermione cũng không biết Tom đang ở đâu thì hẳn hắn ta cũng lành ít dữ nhiều. Harry vò chăn, tâm trạng phức tạp, nhắc đến người đàn ông đã giết chết cha mẹ nhưng lại bù đắp 1 gia đình nhỏ cho em. Harry không biết bản thân còn hận hắn nữa hay không...

"Vậy bồ biết đây là đâu không?

"Đừng quá sốc nha, hình như tụi mình xuyên vào 1 cuốn tiểu thuyết rồi á."

"Mà nè, lúc nãy mình thấy có cậu bạn tóc đỏ rất đẹp trai hỏi thăm cậu, cậu ta là ai vậy?" Harry chợt cảm thấy sởn da gà khi thấy nụ cười bỉ ổi của cô.

"Ừm, tên là Savier Potter." Nụ cười trên mặt Hermonie chợt cứng lại khi nghe thấy cái tên này.

"Savier Potter? Trong tiểu thuyết đâu hề có nhân vậy này..." Hermonie nhíu mày lẩm bẩm.

"Chuyện gì vậy?" Hermonie bị đôi mắt mèo trong trẻo kia nhìn đến đổ mồ hôi hột, sau 1 lúc do dự mở miệng: "Bỏ qua Savier đi, hiện giờ tình huống của 2 đứa mình không tốt lắm đâu bé cưng à!"

"Hả?"

"Hiện giờ chúng ta không có thời gian bàn về nó đâu, mau theo tớ đến sảnh chính." Hermonie cùng Harry rời khỏi Bệnh Thất.

Trên hành lang văng người, Hermonie vừa di chuyển vừa giải thích cho em "Nghe này, Chúng ta không còn ở Gryffindor mà là Slytherin, tuy tớ không biết cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này như thế nào. Nhưng nhìn qua thiết lập của "mình" và "bồ" thì có vẻ như chúng ta hội tụ đủ combo pháo hôi + phản diện luôn đấy bé cưng. Và tụi mình cũng có khá nhiều tai tiếng đó..."

[Allhar] Phản diện này rất ngoan luôn!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ