cậu sẽ thấy thôi, chỉ cần đừng bỏ tay tớ ra

77 13 3
                                    

"cậu đến sớm" sharon nghe thấy một giọng nói phát lên từ phía sau. cô quay mặt lại để nhìn jane, ngày hôm nay lại đặc biệt đẹp. jane mặc một cái áo thun over-sized và một cái quần ngắn màu trắng. tóc của nàng ta được thắt gọn gàng lại phía sau nên mọi nét đẹp trên gương mặt cứ thế lộ rõ ra, cùng với một chút trang điểm nhẹ nhàng.

"nhìn cậu đẹp lắm" sharon nói trong lúc dùng một tay vén tóc mái của nàng lên để có thể nhìn rõ được cặp mắt xinh đẹp ấy. mắt của jane có một chút không đồng đều khiến cho cô cảm thấy bị thu hút. "chỉ đẹp vào hôm nay thôi sao?" jane nói đùa rồi bĩu môi, chỉ để nhìn thấy một vài nụ cười trên gương mặt của sharon. "ngày nào cũng đẹp hết. chỉ là hôm nay thì đẹp hơn bình thường...tôi chưa bao giờ thấy cậu ăn mặc như này cả, nó hợp với cậu lắm" sharon giải thích, tay vẫn còn bận rộn mân mê tóc của jane.

"tớ sẽ giữ lời cậu nói trong lòng" jane đáp lại với một nụ cười nhẹ rồi nắm lấy tay của sharon đang vuốt ve lấy tóc của mình kéo đi.

"vậy chúng ta đang đi đâu?" sharon hỏi với sự phấn khích ngập tràn trong đôi mắt. cô cảm nhận được một thứ đặc biệt sắp hiện hữu sau khi nhìn thấy cái nhìn mong chờ từ jane. nó cứ như cuộc gặp mặt đầu tiên của hai người vậy, một buổi hẹn hò.

hai người đã gặp nhau cả tuần, nhưng lần này thì lại khác so với những lần trước. jane nắm chặt tay của sharon, không quay lại nhìn mà nói "cậu sẽ thấy thôi, chỉ cần đừng bỏ tay tớ ra"

cả hai đang ở trên một chuyến tàu đi đến đâu đó mà sharon không thể biết được, có lẽ là ở đâu đó xa thành phố. jane ngủ gục trong lúc tay hai người vẫn còn đang nắm chặt, đầu thì dựa vào vai của sharon. may mắn thay, jane đã nói với cô trạm để xuống trước khi ngủ, hoặc là có lẽ cả hai sẽ kẹt trên chuyến tàu này cùng nhau mãi mãi.

"cậu ấy dễ thương quá" sharon tự nói với bản thân mình và cười thầm trong lúc quan sát jane. rồi cô lấy tai nghe của mình ra, đeo nó lên tai và bật playlist yêu thích của mình lên. sharon nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tự mình thưởng thức khung cảnh ngoại ô yên bình.

sau một lúc, sharon cảm nhận được cơ thể của jane đang duy chuyển, cô nhìn sang thì biết nàng ấy đã thức giấc, hai tay dụi mắt. sharon quay mặt nhìn jane, cười vì sự ngây ngô của nàng. "tớ đã ngủ bao lâu rồi?" jane rồi rồi ưỡn người cố gắng thả lõng cơ thể " chừng nửa tiếng, còn hai trạm nữa thôi. cậu thức dậy vừa đúng lúc đấy" sharon vừa nói vừa gỡ tai nghe ra, dồn toàn bộ sự chú ý của mình lên jane.

sharon dũi bên vai từ nãy giờ để jane dựa lên "nó làm cậu đau hả? tớ xin lỗi" jane vụng về nói. nhẹ nhàng xoa bóp cho vai của sharon. "cậu còn đau không?" jane hỏi với ánh mắt lo lắng, cảm thấy bản thân mình có lỗi vì đã làm vai sharon đau. "tôi không sao đâu mà. không đau đến vậy đâu, chỉ là hơi mỏi một chút, đừng lo" sharon nói, giải thích để jane không còn cảm thấy lo nữa. "vậy thì tốt rồi, nhưng vẫn xin lỗi cậu nhiều lắm" jane nói xin lỗi một lần nữa trong khi tiếp tục xoa bóp vai cho cô.

khi tàu đã đến trạm dừng, cả hai đi cùng nhau đến cửa. jane nắm chặt lấy tay của sharon và bước đi để chắc chắn là cả hai sẽ không bị lạc nhau.

vị cà phê - jeongmi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ