Tả Khinh Hoan muốn đến gần Tần Vãn Thư, nhưng thân thể không cách nào nhúc nhích, ánh mắt Tần Vãn Thư nhìn mình không nhu hòa như trước. Ánh mắt đó quá mức bình thản, không nóng cũng không lạnh. Nàng biết Tần Vãn Thư đang tức giận, mặc dù biểu hiện rất nhỏ giống như bản thân nhìn lầm, nhưng Tả Khinh Hoan có thể xác định Tần Vãn Thư đang nổi giận, điều này làm cho nàng có chút vô thố nhìn Tần Vãn Thư.
Bắc Dã Thanh Diệp vào lúc Tả Khinh Hoan xoay người, tầm mắt lập tức chuyển theo hướng Tả Khinh Hoan, do đó thấy được Tần Vãn Thư. Lúc nhìn thấy Tần Vãn Thư, trực giác nói cho Bắc Dã Thanh Diệp đây là nữ nhân mà tỷ tỷ yêu mến, nữ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc kia. Mọi người đều nói thịnh danh chi hạ kỳ thực nan phó (đối với danh tiếng lừng lẫy thực khó xứng nổi), Bắc Dã Thanh Diệp vẫn nghĩ tỷ tỷ có lẽ là tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi (chỉ cần người mình yêu thì trong mắt đẹp như Tây Thi), ca ngợi nàng tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức khiến Bắc Dã Thanh Diệp đã từng nghĩ có chút không chân thật. Thế nhưng lúc thấy được Tần Vãn Thư, Bắc Dã Thanh Diệp mới phát hiện, tỷ tỷ nói một điểm cũng không khoa trương, thậm chí nữ nhân này khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả, xinh đẹp đến nỗi làm cho mình đều nghĩ bản thân nếu so sánh với nàng sẽ trở nên ảm đạm thất sắc. Trong lòng Bắc Dã Thanh Diệp có cảm giác buồn lo vô cớ.
Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan trong nháy mắt, trái tim tĩnh mịch đã lâu giống như bị chạm vào khóa mở, hơi bắt đầu khởi động, nhìn bộ lễ phục màu trắng phủ lên bóng lưng mảnh khảnh Tả Khinh Hoan, khí tức trên người nàng thay đổi. Trước đây Tả Khinh Hoan luôn có một loại xao động và bất an, hôm nay cảm giác đó hình như biến mất, quả thật là trưởng thành. Tần Vãn Thư cũng chú ý đến Bắc Dã Thanh Diệp đứng bên cạnh Tả Khinh Hoan. Nàng nhìn thấy Bắc Dã Thanh Diệp xong, có chút kinh ngạc. Ở trên người cô gái này, Tần Vãn Thư hoảng hốt nhớ tới hình ảnh của mình mười năm trước. Cảm giác này rất phức tạp, đặc biệt khi nhận thấy sự ái mộ của Bắc Dã Thanh Diệp dành cho Tả Khinh Hoan, tuy nàng biểu lộ cực kỳ bí mật, nhưng Tần Vãn Thư có thể cảm nhận rõ ràng. Ba năm nay Tả Khinh Hoan cùng nàng sớm chiều ở chung sao? Tả Khinh Hoan đã yêu mình, đối với một người giống mình còn trẻ hơn mười tuổi, Tả Khinh Hoan cũng sẽ không ghét đến đâu đi? Chẳng qua lúc nghe Tả Khinh Hoan che chở cho Bắc Dã Thanh Diệp, trong lòng Tần Vãn Thư không thoải mái, tuy Tả Khinh Hoan làm một chuyện đúng tình hợp lý, dù sao chỉ trách những lời của Thi Vân Dạng rất quá đáng.
Khi Tả Khinh Hoan xoay người, Tần Vãn Thư có chút kinh diễm, Tả Khinh Hoan phảng phất từ tiên nữ giả chân chính lột xác trở thành một tiên nữ thật, khuôn mặt thanh lệ thoát tục không thuộc nhân gian. Có lẽ là nhìn lầm, nàng thấy được sự si mê quen thuộc trong mắt Tả Khinh Hoan, nguyên lai chỉ là áo giác, nàng cảm giác Tả Khinh Hoan thay đổi, lại hình như chưa từng thay đổi. Tần Vãn Thư giấu đi những tình tự đang tán loạn trong lòng, không cho Tả Khinh Hoan nhìn ra suy nghĩ của bản thân. Tuy ánh mắt Tả Khinh Hoan chuyển từ vô thố thành lấy lòng khiến cho trái tim nàng trở nên mềm mại, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia không thoải mái không thể biến mất, còn có rất nhiều tức giận chưa tính toán rõ ràng với Tả Khinh Hoan.
Khi Bắc Dã Thanh Diệp nhìn về phía mình, Tần Vãn Thư lễ phép gật đầu mỉm cười với nàng, Bắc Dã Thanh Diệp cũng mỉm cười đáp lại.
Tả Khinh Hoan thấy ánh mắt của Tần Vãn Thanh nhanh chóng từ trên người mình dời đi, nàng quả nhiên đang tức giận. Tả Khinh Hoan muốn bước đến chỗ Tần Vãn Thư. Nàng có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Vãn Thư. Nhưng lúc này Tần Vãn Thư xoay người đi hướng sân khấu, nàng phải đọc diễn văn khai mạc tiệc tối đêm nay. Bóng lưng đó không hiểu làm cho trong lòng Tả Khinh Hoan trở nên thất lạc, chẳng qua Tả Khinh Hoan nhanh chóng đè nén cảm giác này, lẳng lặng nhìn Tần Vãn Thư, chỉ cần nhìn thấy Tần Vãn Thư cũng đủ hạnh phúc.
“Tần Vãn Thư chỉ hướng Thanh Diệp cười, nàng không cười với bồ, xem ra vẫn chưa chịu tha thứ cho bồ nga…” Lý Hâm vẻ mặt băn khoăn, nói với Tả Khinh Hoan.
Ánh mắt của Tả Khinh Hoan như trước dính chặt lấy Tần Vãn Thư, tham lam giống như muốn bù lại cho ba năm không gặp, tựa hồ không hề nghe lọt Lý Hâm nói cái gì. Trên thực tế, trong lòng nàng luôn hiểu rõ, Tần Vãn Thư nói ba năm không liên hệ, thực là ba năm không liên hệ. Đối với nữ nhân nói một không hai này, bản thân mình sớm đã chuẩn bị thật tốt không phải sao.
“Bồ không có thuốc chữa.” Lý Hâm nhìn bộ dáng bây giờ của Tả Khinh Hoan, buông tay nói. Nữ thần cái gì thật đúng là không phải người có dũng khí bình thường dám theo đuổi, Lý Hâm nhìn Tần Vãn Thư đứng trên sân khấu lộ vẻ cao quý ưu nhã, thật nghĩ nữ nhân này khẳng định rất khó đối phó.
Bắc Dã Thanh Diệp thấy biểu tình của Tả Khinh Hoan, nàng cảm giác được lúc này Tần Vãn Thư là toàn bộ thế giới của nàng. Tỷ tỷ hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Vãn Thư. Bắc Dã Thanh Diệp tự đáy lòng mong muốn Tần Vãn Thư không cần giận tỷ tỷ, các nàng có thể là “người có tình sẽ thành thân thuộc”.
“Tỷ tỷ, em thấy Tiêu Viễn Đạo, em nghĩ đến gặp nàng để biết về chuyện của mẫu thân.” Bắc Dã Thanh Diệp đến Trung Quốc có hai mục đích, một là sự hiếu kỳ về Tần Vãn Thư, thứ hai chính là muốn gặp lại mẹ của mình. Nàng hình như thấy được Tiêu Viễn Đạo, nàng muốn từ Tiêu Viễn Đạo biết được chuyện của mẫu thân. Hơn nữa nàng không muốn kề cận tỷ tỷ lúc này, trong lòng tỷ tỷ chắc là có nhiều chuyện cần tâm sự với Tần tiểu thư, cho nên không muốn quầy rầy hai người.
“Cũng tốt.” Tả Khinh Hoan quả nhiên theo hướng Thanh Diệp chỉ thấy được Tiêu Viễn Đạo, nàng biết Thanh Diệp rất muốn tìm hiểu về mẫu thân của mình. Tiêu Viễn Đạo là người cùng chung sống nhiều năm với Tiêu di, các nàng tâm sự cũng tốt. Hơn nữa trong đầu nàng bây giờ tràn đầy hình ảnh của Tần Vãn Thư, sợ không chú ý đến Thanh Diệp, nàng tin tưởng Tiêu Viễn Đạo nhất định chiếu cố tốt Thanh Diệp.
Thanh Diệp cùng Tiêu Viễn Đạo rời khỏi bữa tiệc, mà toàn bộ sự chú ý của Tả Khinh Hoan vẫn dành trọn cho Tần Vãn Thư như trước.
Tả Khinh Hoan rất sốt ruột, nữ nhân mình yêu mến rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng không cách nào cùng nàng nói chuyện, không phải mình bị người khác quấn quýt, thì nàng bị người khác quấy rầy. Vì vậy toàn bộ bữa tiệc, Tả Khinh Hoan không có cơ hội ở riêng với Tần Vãn Thư. Mắt thấy tiệc tối sắp kết thúc, Tần Vãn Thư chuẩn bị ly khai, Tả Khinh Hoan cố không được những người còn đang ra sức níu kéo mình, nói chút lời khách sáo liền bỏ rơi bọn họ, nhanh chóng đuổi theo Tần Vãn Thư.
“Tần Vãn Thư.” Tả Khinh Hoan khẩn trương nắm lấy cổ tay Tần Vãn Thư, chỉ sợ nàng lập tức xoay người biến mất.
Tần Vãn Thư chỉ lãnh đạm nhìn Tả Khinh Hoan.
“Có việc gì không?” Tần Vãn Thư ôn hòa hỏi.
“Có… có rất nhiều chuyện.” Trong lòng Tả Khinh Hoan có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Vãn Thư. Nàng không muốn lần đầu tiên gặp lại của hai người ngay cả một câu đều không thể nói rõ.
“Sau này nói đi, đã khuya, nên trở về nghỉ ngơi.” Tần Vãn Thư nhàn nhạt đánh gãy.
“Tần Vãn Thư, ta rất nhớ ngươi.” Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư bỗng nhiên toát ra một câu.
“Nga, ta biết.” Ngữ khí của Tần Vãn Thư ôn hòa như trước, giống như đang biểu thị sự cảm ơn, đó là ý tứ cảm kích khách quan, không lây nhiễm cảm tình. Tả Khinh Hoan cảm giác được Tần Vãn Thư lộ ra vẻ xa cách.