7.

2.2K 258 0
                                    

Jimin ngồi trên xe đạp, chân nhấn pê-đan để nó di chuyển trên đồi cỏ rộng lớn. Mắt lơ đễnh nhìn những cánh hoa bồ công anh đang bay dập dìu.

Anh chàng tên Sungchan là bác sĩ tình nguyện đến ngôi làng hẻo lánh này và đã có buổi gặp mặt đầy thiện cảm với cô gái đối diện nhà cô. Cả hai đang đứng giữa thảo nguyên rộng lớn, anh ta chơi đùa với lũ trẻ, bên cạnh là cô gái xinh đẹp đi chân trần cùng chiếc váy trắng xinh đẹp như một nàng công chúa, một khung cảnh yên bình và đẹp đẽ như mở đầu một câu chuyện tình cảm nào đó.

Jimin cũng phải thừa nhận mắt cô vừa thu được tấm ảnh rất đẹp, nhưng tại sao trong đáy lòng cô, lại thấy không thoải mái?

Cô và cô ấy là gì? Một tỉ phú có hôn ước bị gửi đến đây để làm từ thiện như cô, một cô gái bí ẩn ở căn nhà đối diện, xinh đẹp, tinh khiết như một loài hoa như cô ấy, sẽ có sợi dây nào tạo nên giữa cô và cô ấy một mối quan hệ rõ ràng?

Jimin không chắc về cả tình cảm giữa mình dành cho cô ấy. Nếu Seungwan unnie nói đúng là cô thích cô ấy, thế rồi sao nữa? Cô vẫn là người mà một tháng sau sẽ kết hôn với cô công chúa chưa một lần thấy mặt, còn cô ấy có thể vẫn ở lại nơi này, có thể sẽ lại biến mất khỏi cuộc đời cô hệt như lần trước, nhưng thời gian sẽ dài hơn, hay chính xác hơn là mãi mãi.

Nếu cô gọi tên nỗi thổn thức khi nhìn thấy cô ấy là "yêu", vậy trên thế giới này sẽ có liều thuốc giải cho cô chứ? Hay như người ta thường nói "Yêu nhau để đó" mà không có câu bông đùa vế sau là "Ngày mai yêu tiếp"?

Jimin cười nhẹ bằng cái thở qua mũi, tự dưng cô lại thấy buồn một cách kì lạ, không phải kiểu buồn khi làm ăn thua lỗ, cũng chẳng phải bị đối thủ qua mặt. Cô thấy nó thật khác có phải vì trước giờ nỗi buồn của cô chỉ liên quan đến tiền? Nghĩ đến đây, cô lại thấy đăng đắng.

Jimin thắng xe khi thấy một con mèo ngồi bên con đường mòn giữa đồng cỏ, cô bước xuống ngồi đối diện với nó, con mèo không bỏ chạy, nó giương mắt nhìn thẳng vào Jimin.

"Meo"

Cô đang nghĩ gì vậy, đồ ngốc

Nó kêu, Jimin làm sao mà hiểu được nó nói gì, cô đưa tay xoa đầu nó, vuốt ve bộ lông mượt mà màu vàng, nếu có máy phiên dịch ngôn ngữ động vật, hẳn cô sẽ nổi điên lên mất.

Con mèo kiêu ngạo né tránh bàn tay Jimin, cô ẵm nó đặt vào giỏ xe.

"Méo méo"

Thả tôi ra, đồ xấu xí kia

Rồi Jimin đưa nó về nhà.

Minjeong đưa mắt nhìn dáng lưng Jimin một mình ngồi trên xe đạp càng lúc càng xa mình.

Cô hốt hoảng đuổi theo.

"Jimin!"

Jimin ngừng xe khi nhận ra giọng nói quen thuộc, cô nửa vui nửa lại buồn xoay đầu lại thì thấy Minjeong hớt hải chạy về phía mình, có phải cô ấy thấy mình không vui nên bỏ mặc anh chàng bác sĩ đẹp trai kia không?

"Sao vậy?" Jimin nói, giấu đi thanh âm mang điểm vui mừng của mình

"...X...xe...của...tôi" Minjeong nói giữa tiếng thở dốc

30 DAYS - WINRINA verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ