2.

544 68 4
                                    

Một cỗ xe ngựa tầm thường đến không thể tầm thường hơn khởi hành từ thủ đô, một đường thẳng tiến tới vùng biên giới phía Nam.

Người ở thủ đô hầu như đều đã nghe phong thanh rằng mảnh đất nơi đó sẽ sớm thuộc về địch quốc, kẻ tỉnh táo chắc chắn sẽ không xuôi Nam trong thời điểm này. Cậu trai ngồi trong xe nghe người hầu của mình nói như vậy chỉ cười khẩy một tiếng, bình thường cũng hiếm người cho rằng cậu ta tỉnh táo lắm, cứ mặc kệ thôi.

Chuyến đi lần này vội vã hơn hẳn những lần trước, vẫn là hai chủ tớ họ trên một cỗ xe ngựa tầm thường, vẫn hoà vào cảnh vật tiêu điều xơ xác, vẫn thẳng một đường về phía Nam. Suốt khoảng thời gian di chuyển đó, cậu trai nọ dường như đã thu hết vào tầm mắt tất cả những nghèo đói, bất hạnh mà chẳng thể nào thấy được ở thủ đô phồn hoa. Lẽ ra cậu ta phải nhìn đến quen rồi, vậy mà vẫn cứ ngổn ngang chút thương tiếc như có như không, thương cho kiếp người, tiếc cho đất nước.

Âu cũng là cái số.

Ba ngày sau, xe ngựa men theo lối mòn trong rừng, nhân lúc tối lửa tắt đèn yên lặng tiến vào doanh trại.

Gã người hầu dù đã đánh xe theo con đường này không dưới mười lần nhưng vẫn căng thẳng đến đổ mồ hôi, chỉ sợ quân địch từ đâu ào tới. Mãi tới khi vào trong doanh trại rồi gã mới dám thở phào, lật đật nhảy xuống mở cửa xe.

Trái với gã cứ lo ngược lo xuôi, chủ nhân của gã lại bình tĩnh lạ thường. Cậu trai mang theo cây sáo ngọc bước xuống xe ngựa, vừa vặn trông thấy một người đang đi tới.

Người này thật sự không hợp với chiến trường chút nào, Trương Gia Nguyên vẫn luôn cho là như vậy.

Gương mặt kia đẹp như tượng tạc, khí chất cao quý dù bị vùi giữa nơi gió tanh mưa máu cũng chưa từng phai mờ. Có đôi khi Trương Gia Nguyên sẽ cảm thấy Châu Kha Vũ rất giống một người nào đó cậu ta từng quen thuộc, thế rồi lại cho rằng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Dù sao thì người giống người trên đời này cũng chẳng ít.

Châu Kha Vũ hiếm khi cười lúc này lại hơi cong môi, ngón tay thon dài đẩy nhẹ gọng kính, lời nói ra vừa xa cách lại vừa thân thiết đến kỳ lạ.

"Lâu rồi không gặp."

Trương Gia Nguyên cũng cười đáp.

"Lâu rồi không gặp."

.

Trong lều của Rikimaru lúc nào cũng thắp đèn, khi Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ bước vào, ngài đang cùng Lưu Chương bàn luận gì đó, ngoài ra còn có một thiếu niên vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh, toàn tâm toàn ý làm việc của mình.

Trương Gia Nguyên biết vị chủ tướng nọ, cũng biết Lưu Chương, nhưng thiếu niên kia thì lại chưa gặp bao giờ.

Lần cuối cùng cậu ta đến đây là ba tháng trước. Ba tháng, đủ để một người có thể được vị chủ tướng kia tin tưởng tới mức đặt ngay dưới tầm mắt ư?

Trương Gia Nguyên cho là không.

Dường như phát hiện ánh mắt quá mức lộ liễu của cậu ta, thiếu niên nọ ngẩng đầu lên. Trương Gia Nguyên cũng không rời tầm mắt, muốn xem thử người này sẽ phản ứng thế nào. Kết quả, người nọ chỉ khẽ mỉm cười coi như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục tập trung làm việc của mình.

BíchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ