CHƯƠNG 1: TA TỚI XÉ NẤM

6 0 0
                                    


Đăng Thiên Thang.

Muốn vào Thiên Cực Tông, trước hết trèo lên thang trời.

Thang bạch ngọc thật dài, vô luận đi như thế nào cũng đều không nhìn thấy điểm cuối.

Ngọc chất trong sáng, ngưng thần nhìn kỹ, có thể nhìn ra phía dưới có ngọc tủy thuần trắng mờ mịt đang chuyển động.

Đây là Tiên Linh Ngọc dùng trong trận pháp.

Đăng Thiên Thang là một cấm chế pháp trận thật lớn, chỉ người có tâm trí cứng cỏi mới có thể leo lên đỉnh núi, bái nhập tông môn.

Nghe tới vô cùng mơ hồ, nhưng Ngư Sơ Nguyệt cảm thấy, cái cấm chế này nguyên lý kỳ thật chính là quỷ đánh tường, muốn lên núi, cũng đừng nghĩ nhiều, cứ vậy mà đi, biểu tình đúng chỗ, sớm muộn gì cũng có bị đại lão tuần tra nào đó thuận mắt nhìn trúng, còn có thể sẽ được tán thưởng một câu: "Người này tâm tính tuyệt hảo, là châu báu".

Phá trận, chình là đơn giản như vậy.

Nàng cuối mặt xuống thấp, khóe môi cong lên, từng bước một vững vàng đi về phía trước.

Kiên định, trầm tĩnh, một lòng hướng đạo.

Sau đó nàng bắt đầu như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Nhớ lại, lần trước bò thềm đá là khi nào?

Hẳn là ngày đạp thanh đi, nàng còn nhớ rõ ngày ấy mưa phùn kéo dài, thiêu nhiên cách vách một bộ quần áo ngọc lập, lặng lẽ đem dù giấy nghiêng qua che trên đỉnh đầu nàng.

Mưa xuân làm ướt nửa bên xiêm y của hắn, gió lạnh thổi đỏ gương mặt thiếu niên.

Hắn lặng lẽ nói: "Chờ ta thi đậu công danh..."

Nửa câu sau nghe không rõ, nàng cũng không mặt mũi lắng nghe, đẩy dù ra, chạy tiến vào trong mưa nhỏ, giống một tiểu ngư hoạt bát.

Ngư Sơ Nguyệt cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, liếc mắt một cái.

Nhẹ nhàng vân vê, nơi đó giống như phảng phất còn tàn lưu một chút xúc cảm.

Nhưng nàng đã sớm quên mất bộ dáng của thiếu niên.

Vào đêm hôm đó, một cái hệ thống nữ xuyên qua bá chiếm thân thể nàng.

Nữ nhân xuyên qua dùng cao cao tại thượng ngữ khí, hướng hệ thống phun tào Ngư Sơ Nguyệt có bao nhiêu thổ, có bao nhiêu phế. Nói nàng sinh ra với một gương mặt tuyệt sắc, lại không biết cách lợi dụng, cư nhiên cam tâm ở một cái nho nhỏ sơn trang, chăm sóc sinh hoạt cùng cha mẹ, bên cạnh có nam nhân tốt bất quá là không có xu dính túi thư sinh nghèo. Thật là phí phạm của trời.

Ngư Sơ Nguyệt cũng không cảm thấy cuộc sống hạnh phúc bình đạm của mình có chỗ nào không tốt.

Cha tùy rằng tính tình táo bạo thích chửi mắng thô tục, nhưng đối xử với hai mẹ con nàng rất tốt, ở nhà nói chuyện đều nhẹ giọng, sợ ồn đến nương tử đại nhân.

Mẫu thân tính tình ôn nhu, từ nhỏ đến lớn, Ngư Sơ Nguyệt cũng chưa từng thấy nàng đỏ mặt tức giận với ai. Nàng có được kỹ năng may vá phi thường tốt, mỗi nửa tháng làm ra một bộ quần áo tuyệt phẩm, những tiểu thư quan gia đại thành đều tranh nhau phá đầu để sở hữu.

TU LA TRÀNG ĐÁNG CHẾT NÀY! (edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ