06

3.3K 401 51
                                    

Thời tiết ấm dần lên, những khóm hoa nở hết vào mùa xuân đang nghênh đón ánh nắng mãnh liệt của mùa hè. Vài ngày đầu trời nhiều mây hơn, nhưng sau một trận mưa rào, mùa hè đã chính thức bắt đầu. Mặt trời ló dạng lúc sáu giờ sáng, đến tám giờ tối mới lặn. Trương Gia Lạc càng ngày càng không thích đi nhà trẻ, lúc nào cũng thấy nóng, nói khó chịu, lúc đầu Trương Gia Nguyên còn tưởng nhóc con hồ nháo, nhưng sau đó mới biết là mỗi ngày trường đều có hoạt động ngoại khóa ở ngoài trời, cơ thể nhóc con vốn dĩ đã nhạy cảm, phơi nắng lâu quá sẽ bị dị ứng tia tử ngoại, trên người sẽ bị nổi mẩn đỏ.

Trương Gia Nguyên gọi điện thoại nói chuyện với giáo viên, nhưng tình hình vẫn không cải thiện. Hết cách đành phải chạy tới nhà trẻ mấy lần, mới phát hiện các bạn cùng lớp đều rất thích chơi ngoài trời. Cô giáo đã dặn Trương Gia Lạc mấy lần bảo nhóc ấy đừng có chạy ra ngoài chơi với các bạn, nhưng nhóc con làm sao kiềm chế được. Cho nên mới có tình trạng Trương Gia Lạc đi nhà trẻ bị dị ửng, dị ứng rồi thì khó chịu không muốn đi nhà trẻ nữa.

Cảm thấy học kỳ hè ở nhà trẻ cũng không bắt buộc phải đi, hơn nữa bản thân cậu là người làm việc tự do, trên cơ bản thì hoàn toàn có thời gian để trông trẻ, Trương Gia Nguyên quyết định để Lạc Lạc thoải mái ở nhà hết cả mùa hè.

Lúc nghe tin này xong, nhóc con mừng đến không gì sánh được, không cần đi nhà trẻ cũng có nghĩa là không cần phải dậy sớm, nhưng mới qua được vài ngày, Trương Gia Lạc lại nói ở nhà rất chán, không được chơi với các bạn.

"Vậy bây giờ anh cho em ra ngoài chơi em có đi không?" Trương Gia Nguyên ôm Trương Gia Lạc ngồi ngay ngắn trên sô pha, không cho nhóc con lăn qua lăn lại.

Trương Gia Lạc liếc mắt nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, ủy khuất đá chân Trương Gia Nguyên hai cái, nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Không đi."

"Vậy thì phải rồi." Trương Gia Nguyên chộp lấy đôi chân đang tác loạn của nhóc con, "Dị ứng rất khó chịu, đúng không?"

"Ở nhà chán lắm." Nhóc con nũng nịu lên án cậu, "Anh ơi anh à!"

"Lại sao nữa, ồn quá đi."

"Anh cũng không có chơi với em."

Trương Gia Nguyên xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói cao vút của nhóc con khiến cậu đau đầu, "Anh chơi với em kiểu gì đây, em nói xem, em nặn đất sét thành củ cà rốt, nhưng lại nói đó là quả dưa chuột, dưa chuột thì thôi không nhắc nữa, cắt mỏng không được thì em cắt loạn hết cả lên, anh hỏi em làm gì, em nói đang cắt dưa chuột. Sao trước đây anh không phát hiện em có tài năng này nhỉ?"

"Vậy chúng ta chơi xếp gỗ đi!"

"Anh là anh của em, bỏ qua cho anh đi mà Trương Gia Lạc."

Trương Gia Lạc nhìn cậu, chớp chớp mắt rồi bĩu môi, hự hự xoay người, quay cái mông về phía Trương Gia Nguyên.

Ý bảo em đang rất tức giận.

Trương Gia Nguyên hết cách, thở dài, lại nắm lấy cánh tay múp thịt của nhóc con mà lắc lắc: "Lạc Lạc, đừng giận mà."

". . ."

"Là lỗi của anh."

Lỗ tai Trương Gia Lạc khẽ giật, nhịn không được lặng lẽ quay đầu lại nhìn Trương Gia Nguyên, phát hiện cậu còn đang cười, càng nghĩ càng thấy tức giận, dứt khoát ngồi phịch xuống đất. Trương Gia Nguyên ho khan hai tiếng, miễn cưỡng nhịn cười rồi chọt chọt nhóc con.

yzl | stubbornNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ