C9 : Cơ Trưởng Lương dặn dò bà nhớ đem theo thuốc

7 0 0
                                    


Chủ nhiệm Trần nhìn Vưu Châu Châu đứng trước mặt không phản đối, nói: “Bọn họ không phải kiện cháu mà ngược lại, bọn họ khiếu nại cháu. Nói cháu làm cơ trưởng mà không thèm để ý đến yêu cầu của hành khách. Coi thường mạng sống, cứ khăng khăng làm theo ý mình, phá hủy toàn bộ thanh danh của Bắc Hàng, đáng phải bị đuổi.”

Vưu Châu Châu giễu cợt: “Xem ra bệnh của bà ấy không có gì đáng lo ngại. Bất quá, bà ấy cũng không nên chỉ khiếu nại cháu không thôi, mà đáng lẽ ra còn phải đi kiện cháu, để xem thẩm phán sẽ xét xử như thế nào.”

Chủ nhiệm Trần thở dài một tiếng: “Việc này nếu là người khác thì đương nhiên sẽ là chuyện nhỏ, bác cũng không cố ý gọi cháu đến đây để làm gì.”

“Hai mẹ con họ là nhân vật lớn nào sao?” Vưu Châu Châu đi thẳng vào vấn đề. Việc này, nếu là người bình thường khiếu nại lên công ty thì sẽ bị coi là cố tình gây sự, bởi vì máy bay không phải chuyện bất đắc dĩ thì không thể hạ cánh khẩn cấp. Mà bệnh của người phụ nữ trung niên kia cũng không có gì đáng lo ngại, chủ nhiệm Trần cũng sẽ tuyệt đối, không bởi vì chuyện khiếu nại vô lý này mà tìm cô để nói chuyện riêng. Thì nguyên nhân duy nhất cũng chỉ có thể là, thân phận của hai mẹ con nhà này không phải bình thường.

Chủ nhiệm Trần nói: “Chuyện này bác cũng không biết, nhưng phía trên muốn bác tìm cháu để nói chuyện, thì bác nghĩ thân phận của hai người họ nhất định là có chút đặc biệt.”

“Mặc kệ bọn họ có là ai đi chăng nữa, cũng không thể cố tình gây sự được. Cháu là cơ trưởng của máy bay, cháu không chỉ phụ trách an nguy của một mình bà ấy. Mà còn phải phụ trách toàn bộ an nguy của tất cả mọi người trên cả máy bay, bao gồm cả hành khách và cả nhân viên phi hành đoàn. Cháu cũng có thể phân biệt được đâu là an toàn cho mạng sống. Không phải cứ có quyền lực là sẽ quyết định được phải làm như thế nào, bay như thế nào. Bà ta muốn khiếu nại, thì cứ việc khiếu nại đi. Tốt nhất là bọn họ nên mở một hãng máy bay riêng, thì bọn họ có thể thích làm gì thì làm.” Vưu Châu Châu nói: “Mà nếu như máy bay hạ cánh khẩn cấp như thế, thì sẽ nảy sinh ra hàng loạt những chi phí không hề nhỏ, tất cả những chi phí này công ty đều phải gánh chịu hết. An toàn mạng sống là thứ nhất, lợi ích công ty là thứ hai.”

Lý do của cô đầy đủ, nói tới quang minh chính đại.

Chủ nhiệm Trần suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Bác đã hiểu, cháu đi về trước đi.”

Vưu Châu Châu xoay người, đi ra khỏi văn phòng.

Chủ nhiệm Trần gỡ mắt kính không gọng từ trên sóng mũi xuống, vuốt vuốt mi tâm.

Hai ngày sau, Vưu Châu Châu thi hành nhiệm vụ bay.

Lục Phi và Tần Hãn đã nghe chuyện Vưu Châu Châu bị khiếu nại. Bọn họ vừa kéo hành lý lên máy bay, vừa tán dóc.

“Loại người như thế này không phải là đang cố ý gây chuyện hay sao? Công ty lại còn để ý!” Lục Phi khó tin nói.

Lục Hãn suy nghĩ gần nửa ngày mới nói “A” một tiếng: “Tôi nhớ hai mẹ con kia là ai rồi!”

Vưu Châu Châu đi giữa hai người, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hãn: “Là ai?”

Tần Hãn chỉ chỉ đỉnh đầu: “Người phát bệnh kia tên là Sonja, là vợ của một chủ sân bay tư nhân ở Canada.”

[ Chuyển Ver ] Cơ Trưởng Cất Cánh Đi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ