Draken nghĩ anh cần phải làm gì đó. Mặc cho Inui nói hãy cứ thuận theo tự nhiên, thì mười năm làm bạn không cho phép anh khoanh tay đứng nhìn. Chung quy, một người dù đã buông xuôi hay còn nhiều vương vấn trần gian, thì cũng chẳng còn lại gì khi cái chết ập đến. Có phải sự giải thoát hay không, lúc ấy tranh cãi đã không còn tác dụng. Chỉ biết thứ mà nó để lại cho người còn sống - những cảm xúc có thể dễ dàng xâm chiếm và làm cõi lòng không yên, thì không phải ngày một ngày hai là quên đi được.
Draken biết anh sẽ không thể chấp nhận cái chết của Inui. Có lẽ là một sự thiên vị, khi anh để tâm đến ý tưởng "có thể Kokonoi cũng có tình cảm với Inui" hơn là nghĩ đến lo lắng của cậu trai rằng sẽ để lại cảm giác tội lỗi trong lòng người thương.
Trong suy xét của anh, nếu Kokonoi thực sự chỉ coi Inui như một người bạn và cái chết được dự báo của cậu không thể thay đổi, thì có sao - khi mà lúc ấy Inui đã không còn ở đây để mà trách cứ anh bất cứ lời nào. Giữa một người bạn lâu năm và kẻ chỉ từng gặp mặt đôi lần trong quá khứ, chẳng có cớ gì để Draken phải để tâm đến cảm nhận của Kokonoi cả.
Đó là lý do mà lúc này, trong một quán bánh ngọt cách bệnh viện không xa - bởi Inui nói muốn ăn đồ ngọt và Draken nhân cơ hội gọi Kokonoi đi cùng, họ ngồi đối diện nhau và chàng trai tóc đen lên tiếng trước:
"Tao gọi mày ra đây là vì có chuyện muốn nói." Draken quan sát vẻ mặt không đổi của Kokonoi, tiếp tục. "Mà, chắc là mày cũng đoán được."
Giữa bọn họ còn có đề tài chung nào khác ngoài căn bệnh của Inui Seishu?
Kokonoi khẽ tựa lưng vào ghế và bày ra dáng vẻ lắng nghe.
"Tao sẽ rất hoan nghênh nếu chuyện mày muốn nói là về đối tượng đơn phương của Inupi."
"Mày thậm chí đoán được đến đây."
"Ngoài vấn đề ấy ra, tao không nghĩ còn chuyện quan trọng nào về Inupi khiến mày muốn nói chuyện riêng với tao nữa."
"Nếu mày đã nghĩ đến đấy, vì sao lúc trước không trực tiếp hỏi tao?"
"Mày có thể nghĩ bởi tao tin tưởng thông tin mà đám đàn em thu thập được." Kokonoi ngừng lại vài giây trước khi nói tiếp. "Mặc dù, tao đang có ý định hỏi mày vào hôm nay; có điều mày đã đề cập đến trước."
"Nếu mày thật lòng muốn cứu người, đáng lẽ phải hỏi sớm hơn chứ không phải chờ đến tận bây giờ." Draken nói, trong giọng có ý trách móc.
Những ngón tay Kokonoi gõ từng nhịp trên mặt bàn, chậm rãi như cách gã thốt từng câu.
"Tao đã nghĩ đến các khả năng. Mặc dù công việc và cả cuộc sống của tao chục năm nay chẳng bao giờ dính dáng đến tình cảm, thì tao vẫn hiểu một điều cơ bản rằng nó không phải thứ cứ muốn là có được. Cứ cho là mày biết người đó là ai, nhưng rồi Inupi vẫn phải nhập viện và chuyện chẳng được giải quyết; điều đó vẫn chưa đủ để chứng minh khả năng người mà Inupi đơn phương sẽ đáp lại tình cảm là không hay sao? Nên tao bỏ qua cách chữa trị ấy rồi."
"Vậy khi nãy mày nói muốn hỏi tao đối tượng của Inupi là ai, là để làm gì?"
"Tò mò, mày cứ cho là vậy đi."

BẠN ĐANG ĐỌC
[KokoInui] Mười năm
FanfictionMột ngày, Kokonoi nhận được cuộc gọi từ một dãy số từ lâu đã tưởng chìm nghỉm trong dĩ vãng. "Koko à," Gã nghe giọng của Inui điềm nhiên và có phần nhẹ hẫng. "Tao có thể gặp mày lần cuối không?" . Hanahaki disease.