Inui không rõ nó manh nha từ lúc nào, nhưng cậu biết thứ tình ái tội lỗi này đã bắt đầu đâm rễ trong lồng ngực mình kể từ mười năm trước.
Vì sao cậu biết là mười năm? Nếu phải đưa ra bất kỳ bằng chứng khoa học xác đáng nào, thì thú thực là Inui không có. Có bằng cách nào cho được? Không tồn tại phép màu quay ngược thời gian hòng tìm lại một điều làm sáng tỏ, mà giả có, thì cũng chẳng thể mù quáng áp dụng những lý thuyết cứng nhắc khô khan cho một thứ vốn nằm ngoài hiểu biết của bao sách vở mô phạm.
Tình yêu không phải thứ có thể lý giải bằng cái đầu. Nó chỉ có thể được biết bằng cách lắng nghe tiếng con tim đập rộn rã. Và Inui, chẳng khác, vào một sớm mai tỉnh giấc, bỗng nhiên phát hiện mình nghe thấy thanh âm của tình yêu. Đó hẳn là một trong những điều diệu kỳ đẹp đẽ nhất mà cậu từng đón nhận trong cuộc đời.
Người ta hay nói tình đơn phương chỉ mang đến đau khổ. Inui nghĩ, chính cậu đang trải qua cảm giác ấy đây. Quả thực có giày vò, nhưng không phải toàn bộ, bởi nếu thế thì nó đã là một thứ gì chẳng phải tình. Bản chất của tình yêu từ xưa tới nay luôn luôn là tốt đẹp.
Thế nên Inui Seishu, vào năm mười lăm tuổi, bằng trọn vẹn thơ ngây tuổi trẻ, đã lựa chọn dung dưỡng nó, để nó bám rễ, để nó vươn cành, và thì giờ đây sau mười năm ủ ấp, cánh hoa đã bung nở. Chúng đẹp. Có lẽ chúng cũng mềm: Inui không kịp để biết, bởi rằng thời gian một giây kể từ lúc hoa trào khỏi cổ họng cho đến khi tàn lụi chỉ đủ cho cậu khắc sâu ấn tượng về một vẻ đẹp rực rỡ làm rung cảm lòng người.
Draken nói với cậu, phẫu thuật đi, chẳng gì quan trọng bằng mạng sống. Nhưng Draken không hiểu, đối với Inui, tình yêu này chính là mạng sống. Có lẽ Inui đã biết kết cục của nó ngay từ ban đầu. Thế nhưng cậu vẫn chọn cách đối mặt, chọn cách bước tiếp.
Đôi lúc, trong dòng suy nghĩ miên man, khi ánh lửa rần rật dường như xuyên qua hồi ức và choán hết tầm nhìn hiện tại, Inui nhớ đến cách mà Kokonoi xông tới, cách Kokonoi cõng cậu trên vai, cách Kokonoi đưa cậu ra khỏi biển lửa và cả cách người con trai ấy hốt hoảng gọi mãi một cái tên xa lạ.
Phải, trong chớp mắt ấy, nó thật là một điều gì xa lạ. Chị gái xa lạ, người bạn thơ ấu xa lạ, hay là cả Inui nữa? Hết thảy quay cuồng trong tâm trí hỗn loạn, rồi thì rạn vỡ, rồi thì tan tành.
"Tao không phải Akane."
Inui cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng nỗi thống khổ khi trông thấy vẻ hụt hẫng cùng chút gì như là hối hận trên gương mặt Kokonoi khi nghe thấy lời ấy, thì chẳng sức mạnh nào có thể giấu cho nổi.
Nhưng sự thực không đổi là Kokonoi đã cứu Inui - theo cách nói của người đời, Kokonoi chính là ân nhân của cậu; thế nên mặc cho căn nguyên của cái chết được dự báo trước là vì gã, Inui cũng cảm thấy không có gì phải xét bàn.
Có lẽ kể từ cái ngày định mệnh ấy, Inui chưa bao giờ thực lòng cảm thấy biết ơn, hay là trân trọng mạng sống được kéo về này. Toàn tâm bằng cách nào khi cứ hễ nhắm mắt, người xưa cảnh cũ lại hiện về và trong lòng Inui tràn ngập một nỗi khổ sở cùng day dứt không thể nào nguôi ngoai?
![](https://img.wattpad.com/cover/273455843-288-k584484.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[KokoInui] Mười năm
FanficMột ngày, Kokonoi nhận được cuộc gọi từ một dãy số từ lâu đã tưởng chìm nghỉm trong dĩ vãng. "Koko à," Gã nghe giọng của Inui điềm nhiên và có phần nhẹ hẫng. "Tao có thể gặp mày lần cuối không?" . Hanahaki disease.