Kokonoi ghét những điều không chắc chắn. Dù rằng làm việc trong một tổ chức tội phạm khét tiếng từ lâu đã chẳng khác bao việc giữ thăng bằng khi đi trên sợi dây được căng giữa hai tòa nhà chọc trời, không biết lúc nào gió sẽ đến, chẳng biết khi nao dây sẽ chùng khiến cho thân thể ngửa nghiêng và có nguy cơ rơi vào hố thẳm; thì gã vẫn ghét những điều không chắc chắn.
Truy nguyên, âu cũng chỉ bởi một nỗi lo sợ khi mọi thứ không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Nó bắt đầu từ sau sự ra đi của người con gái, hay là trước đấy nữa? Một ngày gã chợt nhận ra ký ức về những năm tháng ấy đã rơi rớt ít nhiều. Mặc cho đã luôn nhắc nhở phải nhớ, cảnh cáo bản thân không được phép quên đi, thì thời gian - hay là nước chảy đá mòn vẫn cứ thản nhiên đến mức lạnh lùng rửa trôi hết thảy.
Gã nghĩ mình đã từ chối chấp nhận sự thực ấy. Lảng tránh bằng cách không suy nghĩ đến tận cùng, chỉ tự giam mình trong nỗi ám ảnh mà chẳng biết từ khi nào đã trở nên không rõ đường nét.
Gã bấu víu, cho đấy là căn cứ đưa đến cuộc sống của chính mình hiện tại. Thảm hại làm sao khi cách đây chỉ mấy phút, gã nghe chàng trai tóc đen tiết lộ một điều mà với gã, chẳng khác bao một chuyện kinh thiên động địa.
Inui. Kiếp trước họ đã làm gì, gã đã làm gì, để là giờ đây cứ mãi vướng mắc mấy chuyện cũ không vui. Chị gái và em trai, mỗi người đều chiếm giữ vị trí đặc biệt trong lòng gã. Không ai có thể thay thế, mà cả hai cũng chẳng thay thế cho nhau được - mặc dù, đã từng có một thời gã mất đi sáng suốt, làm ra việc mà bây giờ nghĩ lại chỉ biết khinh bỉ bản thân.
Nhưng gã chưa từng nghĩ tới người mà Inui Seishu thầm thương sẽ là chính mình.
Từ lúc nào và vì sao. Ngoài tiền ra, gã thấy mình chẳng còn gì nữa cả. Nhưng gã có thể khẳng định chắc nịch rằng đấy không phải nguyên do, bởi một tình yêu lấy nền tảng là vật chất thì sẽ chẳng thể nào phát triển thành căn bệnh gần như là nan y này.
Một tình yêu có xuất phát điểm là vật chất thì cũng sẽ được giải quyết bằng vật chất.
Nhưng, không. Rõ ràng như phép tính Tiểu học, rằng cảm xúc mà người con trai tóc vàng dành cho gã chân thành đến đớn đau, thuần chất đến mức tuyệt vọng. Cậu ấy đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào? Đã từng có thời Kokonoi nghĩ mình đáng thương lắm, chẳng ai đáng thương hơn gã cả. Và giờ thì gã ngồi đây và cười chê những ý nghĩ non dại thuở nào. Gã đâu phải người duy nhất. Inui đã ôm và giữ kín mối tình ấy, chịu đựng một mình sự giày vò của những cánh hoa ác độc. Gã những tưởng đôi bên đường ai nấy đi, tất cả khúc mắc đều đã được hóa giải và để lại trong lòng nhau chỉ là vài kỷ niệm mà nếu ngày sau có dịp tái ngộ thì hẳn là vẫn có thể đem ra để tán gẫu.
Kokonoi tưởng mình đi khỏi quá khứ của Inui và bước chân của cậu trai cũng đã dừng lại tại ngả đường mà họ chia xa vào chục năm có lẻ về trước. Dứt khỏi, trở về điểm khởi đầu và mối quan hệ khó nói trước đấy được cất lại nơi đáy lòng, biến thành một bí mật giữa cả hai, để là dăm chục năm sau khi thân xác đôi bên đã đến hồi cáo chung, thì nó cũng sẽ tan đi khi hết thảy hóa thành tro tàn.
![](https://img.wattpad.com/cover/273455843-288-k584484.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[KokoInui] Mười năm
Fiksi PenggemarMột ngày, Kokonoi nhận được cuộc gọi từ một dãy số từ lâu đã tưởng chìm nghỉm trong dĩ vãng. "Koko à," Gã nghe giọng của Inui điềm nhiên và có phần nhẹ hẫng. "Tao có thể gặp mày lần cuối không?" . Hanahaki disease.