Ba năm xa cách

1K 98 2
                                    

Ngày thứ 2 sau khi thành niên, Lưu Diệu Văn đi đến tiệm bánh nơi Tống Á Hiên đã làm bánh kem tặng câu. Lão sư nhìn có vẻ không ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Còn hỏi có phải cậu muốn làm chiếc bánh giống vậy không? Trên màn hình điện thoại thình lình xuất hiện ổ bánh do Tống Á Hiên làm.

Lưu Diệu Văn gật đầu, đi theo lão sư đeo tạp dề và găng tay rồi bắt tay vào làm bánh.

Lưu Diệu Văn chăm chú làm theo, không nói một lời nào. Lão sư có vài lần muốn nói chuyện để phá tan bầu không khí ngột này nhưng đều không nỡ lòng.

Bánh của Lưu Diệu Văn làm vẫn khác so với ổ của Tống Á Hiên.

Lần này trên chiếc bánh kem chỉ còn hai người cậu và Tống Á Hiên mà thôi. Ngôi biệt thự cạnh bờ biển, chiếc tàu du lịch đen tuyền trên mặt biển. Điểm giống nhau duy nhất là hình ảnh một người cầm micro, một người nghiêng đầu chụm vào nhau hát.

Em để anh đi đấy. Anh Hân nói anh muốn em đừng nhớ đến anh. Em có cố gắng làm điều ấy. Đợi ngày anh học xong trở về, em sẽ không bao giờ để anh đi như thế nữa.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông năm Lưu Diệu Văn trưởng thành vừa bắt kịp với sinh nhật của Mã Gia Kỳ. Bữa tiệc sinh nhật của Mã Gia Kỳ đã nối đầu dây với Tống Á Hiên ở New York. Lúc này, Lưu Diệu Văn đang đứng phía trong cánh gà cùng với các anh còn lại đợi tiết mục tiếp theo mang bánh lên sân khấu.

Màn hình lớn vừa sáng đèn, hình ảnh của Tống Á Hiên xuất hiện. Bây giờ ở New York là ban ngày, thời tiết hẳn khá là lạnh. 

Một Tống Á Hiên thường ngày chỉ mặc áo ngắn tay, khoác lên chiếc áo phao là có thể ra ngoài nay đã quấn thêm nhiều lớp. Thậm chí còn đeo một chiếc khăn quàng cổ.

Anh ấy hình như vừa tan học. Chiếc kính trên sống mũi vẫn chưa kịp gỡ xuống. Nhìn vậy trông giống học sinh hơn rồi. Khóe miệng cong lên nụ cười quen thuộc chào khán giả rồi chúc Mã ca sinh nhật vui vẻ. Lưu Diệu Văn ẩn mình trong cánh gà, từ từ lùi lại phía sau Trương Chân Nguyên. Để Trương Chân Nguyên chắn trước mặt mình, để mình không nhìn thấy chiếc màn hình lớn đó nữa.

"Em làm sao vậy?" Trương Chân Nguyên hỏi.

"Anh ấy không để em nhớ đến anh ấy. Nhưng chỉ nhìn thôi là em không thể không nghĩ đến được. Thà là không nhìn nữa." Lưu Diệu Văn tủi thân cúi đầu áp sát vào lưng Trương Chân Nguyên, thấy ánh đèn phản chiếu trên nền, cậu nhắm nghiền mắt lại.

Dù cho mắt đã nhắm rồi. Nhưng âm thanh đó vẫn văng vẳng bên tai.

Cậu bịt chặt lỗ tai lại, cảm giác đã tốt hơn nhiều rồi.

Em đã rất ngoan, phải không? Không nhìn không nghe, sẽ không nhớ.

Không biết từ khi nào màn hình đã tắt ngấm, kết thúc khoảng thời gian kết nối ngắn ngủi. Trương Chân Nguyên với tay xoa xoa đầu Lưu Diệu Văn "Ổn rồi".

Lưu Diệu Văn nghe vậy mới ngẩng đầu lên, đi theo Đinh Trình Hâm lên sân khấu.

Chỉ là lướt qua thôi, nhìn thấy anh ở phương xa chăm sóc bản thân tốt như vậy, em cũng yên tâm rồi
___________

[TRANS-FIC] [Văn Hiên] Bỏ lỡ cậu của tuổi 18Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ