ⓔⓧⓣⓡⓐ

3.5K 181 16
                                    

"Lại bệnh nữa rồi"

Nhẹ nhàng bước vào phòng cậu, Mingyu mở chiếc đèn ngủ được đặt gần giường. Ánh đèn vàng chiếu nhẹ lên chiếc giường kế bên, Mingyu thở dài, xót xa nhìn cơ thể đang cuộn tròn trong chiếc chăn dày trên giường. Khuôn mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi, chân mày nhíu lại khó chịu, hơi thở nặng nề và có phần khó khăn do bị sốt.

Anh chầm chậm bước tới bên cạnh giường, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu. Wonwoo mơ màng tỉnh dậy, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt hai người chạm nhau.

"Mingyu"

"Anh đây"

"Em... xin lỗi, anh đừng có mắng em"

"Anh cũng xin lỗi, anh bận việc quá" - vén những cọng tóc đang che phủ gương mặt đỏ ửng của cậu, anh nhẹ nhàng nói.

Theo lời Seungkwan kể thì mấy ngày cậu đã có sức khoẻ không tốt do hay bỏ bữa, ngoài ra còn thức khuya để làm bài trên trường. Còn hôm qua do anh bận việc nên cậu đã đi từ trường về một mình, vừa hay lại là trời mưa nên cậu đã quyết định dầm mưa một buổi, và hậu quả là như thế này đây, sốt ngay khi cậu vừa về nhà. Seungkwan năn nỉ, ép buộc dữ lắm Wonwoo mới chịu ăn một bát cháo vào hôm qua, Cậu bị sốt cao như thế mà lại không báo cho anh một tiếng, còn hôm nay thì toàn nằm lì trên giường từ sáng tới giờ mà chẳng chịu ăn uống gì.
Việc thức khuya làm bài để kịp thời hạn là việc thường thấy đối với các bạn sinh viên, nhất là đối với sinh viên năm cuối như cậu, nhưng việc cậu bỏ bữa thì lại không thể chấp nhận được. Nhưng Mingyu lại không nỡ trách cậu, bởi vì một phần cũng là do anh quá bận với công việc không thể ở bên cạnh cậu để chăm sóc, quan sát cậu.

"Ừm" - cậu nhắm mắt, cạ má mình vào lòng bàn tay của anh, thoả mãn nói.

"Thương em lắm"

Mingyu phì cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, rồi tiếp tục xoa đôi má của cậu. Dạo gần đây cậu bận học quá nên đã sụt mất vài cân, má cậu giờ đây chẳng còn mềm mại như lúc trước.

"Em cũng thương anh, nhiều lắm" - vừa dứt lời thì Wonwoo ho liên tục.

"Em nói ít thôi, đang bệnh đấy"

"Dạ"

"Em ăn uống gì chưa đấy? Hay lại bỏ bữa nữa?"

"Seungkwan có bắt em ăn rồi"

"Tốt. Anh lấy thuốc cho em uống nhé?"

"Không, em không uống thuốc đâu"

Nhắc tới việc uống thuốc là Wonwoo liền phản ứng, cậu rất ghét phải uống thuốc nhưng nếu muốn nhanh hết bệnh thì cậu buộc phải uống thuốc thôi. Nhận lấy cốc nước ấm và mấy viên thuốc từ tay anh, bỏ hết vào miệng rồi nhắm mắt cố gắng uống nước vào và nuốt. Sau khi vừa uống xong, mặt cậu nhăn nhúm lại, miệng không ngừng kêu đắng.

"Em ngủ tiếp đi, anh còn việc chưa xong" - Mingyu tiến đến chiếc ghế gần đó, định lấy laptop ra để tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình.

"Anh qua đây ngồi kế em đi" - khi bệnh, cậu đặc biệt rất dính người, cố gắng nhích người mình sang một bên, chừa lại một khoảng trống bên cạnh để anh ngồi.

𝐦𝐞𝐚𝐧𝐢𝐞; 𝒈𝒖𝒊𝒕𝒂𝒓, 𝒆𝒔𝒑𝒓𝒆𝒔𝒔𝒐 & ....Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ