Chương 9: Xuất môn

544 36 1
                                    

Cả năm, Hoàng Dung vẫn đều đặn mỗi ngày đến gặp Lý Mạc Sầu, mối quan hệ giữa ta và Tiểu Long có 1 chút tiến triển.

Hôm nay sắc mặt Lý Mạc Sầu có vẻ không tốt. Để ý ra hình như hôm trước Hoàng Dung không tới mà hôm nay cũng sắp hết ngày. Lý Mạc Sầu vác bộ mặt như đưa đám đi vòng vòng, hết ra ngoài cửa rồi vào trong.

Ta nổi hứng chọc:

- Mạc Sầu, ngươi đi vòng vòng như vậy không biết mệt sao? Ta nhìn cũng mệt thay đấy.

- Ngươi im miệng! Ngươi....

Nàng định mắng ta thì bên ngoài có tiếng người. Hoàng Dung đến rồi. Nhưng hay nhỉ, Lý Mạc Sầu rõ ràng biết Hoàng Dung tới tại sao bỏ vào trong phòng đóng cửa. Không ra với người thương à.

Tiếng Hoàng Dung vẫn đều đều vang vào, có điều ngữ khí hôm nay không được tốt như mọi hôm thì phải. Nửa canh giờ, Hoàng Dung vẫn ở bên ngoài gọi còn nữ nhân kia vẫn trong phòng không ra. Hai người các ngươi chơi trò gì đây.

Bỗng dưng sư phụ từ trong đi ra, nhìn ta nói:

- Nói nàng rời khỏi.

- Hả?

Ta ngơ ngác không hiểu. Sư phụ cũng không nói lại, Tiểu Long bên cạnh từ tốn nói:

- Sư phụ nói ngươi đuổi vị tỷ tỷ ngoài kia đi.

Ta à ờ đã hiểu liền chạy ra ngoài.

Hoàng Dung lúc này một bộ dạng chật vật. Mặt mũi, y phục tèm lem bùn đất. Ta nhảy xuống trước mặt nàng, nâng cao giọng:

- Hoàng Dung, ngươi vừa chạy từ ổ chuột nào ra vậy?

Hoàng Dung thấy ta liền vui vẻ:

- Sầu nhi đâu?

Ta bĩu môi:

- Sầu nhi, Sầu nhi, ngươi có thể đổi câu hỏi không? Lần nào gặp ta cũng câu đó. Không biết chán à.

Hoàng Dung phất tay:

- Vậy Sầu nhi có ở trong không?

- Này, ngươi.... không nói với ngươi nữa. Mạc Sầu đang ở trong nhưng không muốn ra. Sư phụ kêu ta ra đuổi người. Đêm hôm khuya khoắt ngươi gào thét thực làm phiền chúng ta.

Hoàng Dung rũ mi mắt:

- Xin lỗi. Nếu vậy ngươi đem cái này cho Sầu nhi. Thay ta chúc sinh thần nàng.

Nàng dúi vào tay ta hộp đỏ gắn chữ "Mạc Sầu" rồi xoay người rời đi.


Ta vừa đi vài bước, phía sau có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Ta quay lại thấy nàng đang nằm trên đất bất tỉnh. Định đỡ nàng dậy từ đâu một cánh tay đẩy ta ra.

Lý Mạc Sầu chạy tới ôm Hoàng Dung vào lòng chạy vào Cổ Mộ. Ta chạy theo sau thầm nghĩ Cổ Mộ sau này có thể làm nhà thương hoặc dịch quán.

Mạc Sầu vừa đem Hoàng Dung tới cửa thì sư phụ đứng trước cửa, nghiêm nghị:

- Ngươi nghĩ Cổ Mộ là nơi nào? Ai đến liền đến, muốn đi liền đi.

[BHTT] Nữ tử to gan! Ngươi khinh thường ta?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ