Chap 1

5K 130 8
                                    

“Eunjung, chị vừa đi đâu về vậy ? Trên người còn toàn nước bông con gái, chị muốn em phát điên đúng không ? Trả lời em…phải không ?”

Vừa về đến nhà, tôi đã thấy em đứng trước cửa, vẻ mặt khác lạ vô cùng, em nhìn vào tôi với hai mắt đều đỏ ngầu lên hết, ánh mắt này ngày trước cười nhiều lắm, nhưng từ khi nào em lại biến nó trở nên ngây dại như vậy ? Nhìn nó làm tôi thật xót xa, xót cho em, còn xót cho cả chính mình. Nhưng nổi mệt mỏi đang ngự trị trong tôi bây giờ, làm cho linh hồn tôi như chết lặng, bản thân tôi cũng không biết từ khi nào lại thấy chán ngán với mỗi thứ xung quanh, cảm giác giống như là…muốn chết.

“Chị đi gặp Jiwon một chút…có phải em chờ lâu rồi phải không ? Xin lỗi.”

Tôi đi đến bên em, nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu, cố ôm em vào lòng. Dường như đối với em, tôi chưa bao giờ có thể phẫn nộ, chỉ cần nhìn vào em, bao nhiêu yêu thương cứ như vậy mà trỗi dậy, bản năng của một người chị, tương tự như một người yêu lý tưởng, tôi không cho phép mình tổn thương Jiyeon dù chỉ là một chút.

Nếu đã quyết tâm cùng em yêu thương gắn bó, thì hà cớ gì phải chừa khổ sở cho người kia ? Hẳn vẫn là ôm hết vào mình đi, dù cho có bao nhiêu mệt mỏi, thu hết về mình…vì hai chữ yêu thương.

Jiyeon giãy khỏi vòng tay của tôi, còn đấm vào lòng ngực tôi vài cái, tôi đau đến phát hoảng, ngay cả hai mày đều nhăn lại, có một sự khác lạ là gần đây luôn cảm thấy cạn kiệt sức khỏe, luôn luôn mỏi mệt, một chút cũng sẽ bị đau.

Nhưng tôi vẫn  cười, tôi cười nhìn em yêu thương chiều chuộng, cố gắng cho em sự vui vẻ xuất phát từ chân tâm, một lần nữa ngăn tay em lại, thu vào mình, ôm xiết chặt lại , luồng hơi ấm mạnh mẽ cũng xuyên qua từng lớp áo, cơn thịnh nộ của em cũng dừng lại ngay đó, sau đó là đấm nhẹ vào lưng tôi, dựa hẳn vào lòng ngực tôi mà tỉ tê.

“Eunjung…chị vì sao đi lâu như vậy ? Em chờ thật lâu.”

“Ghé qua mua cho em thức ăn, em coi trên bàn kìa, còn mua cho em đủ thứ bánh ngọt.”

Jiyeon đẩy tôi ra, lúc này mới chịu nhìn lên bàn, đúng là thực nhiều thức ăn. Nhìn về hướng tôi, đưa tay lên xoa nơi lòng ngực vừa bị em đánh vào khi nãy, khẽ hôn nhẹ lên, vẻ hối lỗi vươn lên gương mặt nhỏ bé, làm cho tôi không khỏi yêu càng thêm yêu người này, có lẽ cho dù có phong vân, cũng không tình nguyện thoát khỏi vòng tay này.

Hôn lên gương mặt em, cầm tay em đi qua bàn, chúng tôi đều tươi cười  vui vẻ cùng nhau ăn uống. Bao nhiêu năm qua chung sống, cuộc sống của tôi và em cũng chỉ có  như vậy, tóm gọn trong hai chữ Hạnh Phúc, cho dù có nhiều khi em ghen cũng rất nhiệt tình.

“Eunjung, ngày mai cùng em đi event nha. Thật muốn cùng chị sánh đôi, để cho mấy con nhỏ đó, đừng có ngắm nghía tới Eunjung của em nữa.”

Tôi xoa đầu em, đúng là một đứa nhỏ mãi chẳng thể trưởng thành.

“Em sợ chị yêu người khác sao ?”

“Không sợ…nhưng chị nhất định chỉ là của riêng em.”

Sự kiên định của em thật là lần đầu tôi thưởng thức được, càng ngày càng nhận ra nét lạ lẫm trên đôi gò má nhỏ gọn, hình như có cái gì đó không đúng. Giống như…chiếm hữu.

Em Ở Đây Rồi, Chị Ở Đâu ? [EunYeon/JiJung]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ