Chương IX

57 7 1
                                    

"jungkook giỏi quá! lần đầu viết được thế này là tốt quá rồi..!"

anh cười khì xoa xoa đầu jungkook, em cũng vô thức cười theo. nói thật nhiều lần anh khen em đều làm em khó hiểu, nhưng chúng cũng làm em thấy tự hào một phần bé tí nào đó trong người.

"em cảm ơn anh!"

taehyung bất chợt nhìn jungkook thật lâu, ánh mắt anh va hết vài nụ cười chúm chím trên đôi môi đỏ hồng kia rồi. cho đến khi em cất tiếng anh mới giật mình trả lời.

"anh taehyung..những người làm ở đây, họ ngủ ở đâu ạ?"

em chắc chắn sẽ không phải là đầu đường xó chợ, càng không phải là một cái nhà kho cũ bẩn thỉu nhếch nhác chứa đến hơn hơn năm mươi người. vậy nên em mới thắc mắc.

"họ sẽ về nhà của mình." taehyung vừa trả lời vừa quay đi cất gọn giấy bút "có chuyện gì sao?"

"thưa không"

jungkook cũng không hiểu mình đang muốn biết cái gì. nếu như phát hiện được họ ngủ cùng nhau ở đâu đó trong một khu tập thể nào đó thì em sẽ đi đến và ngủ cùng cho đúng với thân phận của mình sao? hay là vẫn sẽ tiếp tục nằm cạnh taehyung trên một chiếc giường gỗ ấm áp?

em đã khó xử khi nghĩ về vấn đề đó.

nhưng câu trả lời của taehyung lại vô tình làm em thấy tủi thân hơn bao giờ hết. họ còn có nhà để về, em thì không.

"xin lỗi vì đã làm phiền anh.." jungkook nhỏ giọng nói, khoé mắt em từ khi nào đã rưng rưng mấy tầng nước.

taehyung thấy vậy vội vã đặt hai tay lên vai em, khum người cúi sát mặt mình vào gương mặt em.

"em nói gì vậy chứ? đừng nghĩ như thế mà.."

"em..đáng ra nên giống như họ, trở về nhà khi đã hết ngày làm việc. nhưng..em không có.."

giọng em nỉ non mấy hơi rồi bắt đầu nghẹn lại dần. nước mắt không kìm được lại lăn thành những vệt trắng dài trên gương mặt em.

taehyung thấy lúng túng chẳng biết làm gì, đành lấy hết dũng khi ôm em vào lòng. như bao lần anh đã làm khi thấy em khóc.

"em không cần phải giống ai hết jungkook a.."

"em xin lỗi"

"đừng xin lỗi nữa. em là em, em khác họ."

khác cái gì chứ, đều là phận làm công như nhau thôi mà.

"em không khác họ.." tiếng em dần trở nên nức nở hơn, em gục đầu vào ngực anh mà khóc. em khóc vì thấy tủi thân, xấu hổ cộng với niềm hổ thẹn cất giấu trong lòng mình từ trước đến nay, từ rất xưa đến tận bây giờ.

"nghe này jungkook.." anh đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ dọc sống lưng em, tay kia thuận đà khảm sâu em vào trong lòng mình.

taekook • một mớ bình yênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ