Một ngày này không trăng không sao, đêm đã khuya, trong điện Trích Tinh rộng lớn im ắng không một tiếng động. Tống Nhan mở to mắt, tu vị của nàng bị cấm chế, cũng giống như người thường cần phải đingủ. Vốn dĩ lúc này là lúc nàng đã say giấc, nhưng hai mắt nàng lại thanh tỉnh.
Một khắc đồng hồ trước, Phượng Diễm đã rời khỏi. Cảm giác được nam nhân bên cạnh im lặng đứng dậy, Tống Nhan bất động thanh sắc, nàng biết có lẽ là kế sách của Tôn Hi đạo quân đã có tác dụng. Phượng Diễm hiểu rõ tính tình Tống Nhan, ngoại trừ bày Tử Phù cấm chế trên người nàng khiến cho nàng không thể rời đi, hắn gần như thời thời khắc khắc đều canh giữ bên cạnh nàng. Nay Đạo môn và Ma Môn bắt tay giảng hòa, Tôn Hi đạo quân đã lên kế hoạch gây xích mích khiến các trưởng lão của Huyền Hồn Tông và Hoàng Tuyền giáo liên thủ lại phản kháng Thiên Diễn giáo. Người Thiên Diễn giáo phái đi đánh không lại mấy người Nguyên Anh chân quân, Phượng Diễm không thể không tỉnh giấc đến giải quyết cục diện rối loạn này.
Đây đúng là cơ hội tốt để chạy trốn.Tống Nhan nhẹ nhàng gõ gõ cửa, không bao lâu, ngoài cửa liền xuất hiện một cái bóng đen.
"Đạo quân!" Nàng kéo cửa ra, bóng đen chắp tay với nàng — đúng là đệ tử của Thiên Diễn giáo. Người này là nội gián nhiều năm trước Tôn Hi đạo quân gài vào, trừ bỏ Tôn Hi đạo quân, không có bất kì người nào biết thân phận của hắn ta. Người nọ đưa cho Tống Nhan một món la y, "Người bên ngoài ta đã giải quyết, ngài đi nhanh đi."
Tống Nhan phủ thêm la y, cơ thể nàng lập tức dần dần trở nên trong suốt. Nàng bị nhốt ở Thiên Diễn giáo lâu như vậy, đã sớm đem tất cả tuyến đường nắm trong lòng bàn tay. Từ biệt tên mật thám, nàng không chút do dự làm theo kế hoạch chạy trốn của mình. Có lẽ là vì Phượng Diễm không ở trong giáo nên một nơi lớn như vậy ngược lại có vẻ vắng lạnh. Trận pháp bảo vệ của Thiên Diễn giáo có chút lợi hại, tu vi của Tống Nhan chỉ khôi phục bốn phần, tương đương với kim đan tu sĩ, đương nhiên không thể mạnh mẽ phá tan trận pháp này.
Trong bóng đêm nàng gặp rất nhiều khó khăn, dè đặt tránh né các tu sĩ tuần tra. Tuy rằng những người đó không nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn không dám xem thường. Người của Huyết Hồn tông và Hoàng Tuyền giáo nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ chân Phượng Diễm nữa canh giờ. Nếu không thể rời đi trước canh ba, đến khi Phượng Diễm quay về, tất cả liền trở thành dã tràng xe cát.
Theo kia lời nói của mật thám, đại trận hộ sơn của Thiên Diễn giáo có một yếu điểm. Tống Nhan thật vất vả mới tìm được chỗ kia trong khe nước, nàng không dám ngang nhiên chạy trốn, chỉ có thể lén lén lút lút chạy về phía rừng rậm. Nghĩ kỹ lại tuy nói rằng nàng từng vượt qua chiến trường Hóa Thần rộng lớn, nhưng lại chưa bao giờ chịu khổ như thế. Từ nhỏ đã lớn lên trong cẩm y ngọc thực, ngay cả nước bùn đều rất ít khi nào dính phải. Nàng biết thế gian khó khăn, cũng biết Ma Môn tàn nhẫn, nhưng nàng cũng chưa từng nhìn thấy trực tiếp những thống khổ và tra tấn trên thế giới này. Ngay cả khi trảm yêu trừ ma, có chăng cũng chỉ là phất phất ống tay áo, kẻ địch đã chịu tội, ngay cả chút máu cũng tìm không thấy.
Chỉ có một khắc kia ở Nam Thành liều mạng tìm kiếm Phượng Diễm là cảnh tượng thảm nhất trong trí nhớ nàng. Nàng không thể tưởng tượng ra Phượng Diễm đã trải qua những thủ đoạn tra tấn ấy như thế nào mới có thể biến thành bộ dáng như hiện tại. Nhưng cho dù như vậy nàng vĩnh viễn cũng không có dũng khí để tìm hiểu. Bước chân hơi ngừng lại, ngay sau đó, Tống Nhan không do dự tiếp tục đi về phía trước.
Có lẽ nàng là một nữ nhân tàn nhẫn, so sánh với nàng, Phượng Diễm cũng không kém hơn nàng. Người muốn tình yêu thì ích kỷ và chiếm đoạt, còn người muốn tự do lại nhát gan cùng lạnh bạc, rốt cuộc ai so với ai hèn hạ hơn? Thời điểm Phượng Diễm hành hạ nàng có từng cảm nhận được một chút vui sướng nào không? Tống Nhan cũng không muốn hỏi, bởi vì đáp án đã rõ ràng. Nàng thở dài một hơi, trước mắt là bóng đêm dày đặc, Tống Nhan cũng không biết con đường phía trước ở phương nào.
"Tại sao lại thở dài?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, cả người Tống Nhan như bị đóng băng. Nàng chần chờ quay đầu, giờ khắc này, nàng thế nhưng phát hiện mình đang phát run.
"Vì sao?" Phượng Diễm đang đứng sau lưng nàng, hắn mỉm cười, giống như đang hỏi một chuyện khôngquan trọng, mà Tống Nhan cũng không phải là người trên đường chạy trốn bị hắn phát hiện. Hắn chậm rãi đi về phía Tống Nhan, bước chân thong thả, trên vạt áo mang theo những vết máu mới — Hiển nhiên, hắn vừa về tới Thiên Diễn giáo liền đuổi tới, "Nên than thở có lẽ là ta đi..." Phượng Diễm vươn tay nhẹ vỗ về hai má Tống Nhan, ánh mắt hắn giống như đang nhìn một đứa trẻ nghịch, mang theo cưng chìu trách cứ cùng ôn nhu, "Nàng luôn không ngoan như vậy, A Nhan... Tại sao phải chạy trốn?"
Những lời này nháy mắt đốt lên lửa giận trong lòng Tống Nhan: "Vì sao ư?" Nàng cười lạnh hỏi lại, "Ngươi còn muốn hỏi ta vì sao?!" Lặp đi lặp lại tra tấn nhục nhã, nàng không trốn, chẳng lẽ còn phải chờ tới khi chính mình cũng trở nên bệnh hoạn giống Phượng Diễm sao?
"Nàng muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng." Phượng Diễm nhẹ nhàng nói, "Nàng không thích ta giết người? Vậy sau này ta sẽ không bao giờ giết nữa, hay là nàng muốn trở về thăm Tôn Hi đạo quân?" Hắn rất không vui khi nhắc tới tên nam nhân khiến hắn phải ghen tị, nhíu nhíu mày, lại nói, "Ta cũng có thể đi cùng nàng."
Có một khắc như vậy, Tống Nhan cảm thấy hắn là đang cầu xin chính mình. Ngữ khí dịu dàng bình tĩnh như vậy lại không cách nào che giấu được u buồn đang bị đè nén.
"Ta cái gì cũng không muốn." Nàng lạnh lùng nói như thể mình là một nữ nhân ác tâm, "Chỉ xin ngươi đừng nên xuất hiện trước mặt ta.
"Vì sao?" Phượng Diễm lại không có tức giận, hắn thậm chí càng thêm bình tĩnh, "Vì sao..." Hắn giống như một đứa bé ngây thơ hồn nhiên, mê man nhìn Tống Nhan, "Ta yêu nàng như vậy, vì sao nàng phải rời khỏi ta?"
"Yêu ta? Yêu ta?!" Tống Nhan chợt cười phá lên, "Ngươi giam giữ ta, cưỡng gian ta, thế nhưng ngươi lại nói..." Trong mắt nàng ánh lệ, khẩn trương cắn chặc hàm răng, cố gắng nhịn xuống hai gò má đau nhức, "Ngươi yêu ta? Được." Nàng ngẩng cao đầu, "Vậy ngươi chứng minh cho ta xem, đem tim của ngươi đào ra, chứng minh cho ta xem!"
"Nếu đây là hy vọng của nàng." Phượng Diễm mỉm cười, hắn nâng tay phải lên, trong tiếng vang chói tai của da thịt bị xé rách cùng ánh mắt kinh ngạc của Tống Nhan, bàn tay kia hoàn toàn xuyên thẳng qua ngực hắn.
Máu tươi trào ra, trong nháy mắt liền thấm ướt trường bào màu đen trên người Phượng Diễm. Nhiều như vậy, máu nhiều như vậy... Ấm áp, còn mang theo một mùi gay mũi. Mạch máu bị kéo đứt, da thịt bị xé mở, trên mặt Phượng Diễm vẫn mang theo nụ cười như trước, hắn tựa hồ không cảm thấy đau đớn, tựa như đang hái trái cây, không chút do dự, dễ dàng moi ra trái tim của mình.
"Nàng nhìn xem." Bàn tay to nhuộm máu đỏ thẫm duỗi đến trước mắt Tống Nhan, trái tim trong lòng bàn tay kia thậm chí còn đang nhảy nhót, "Nàng muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng." hắn cười cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào trán Tống Nhan, "Ngoại trừ việc rời khỏi ta, những cái khác ta đều đồng ý với nàng."
#
"Ha ha ha! Trái tim của tiểu tử kia đã bị ta moi ra!"
Phượng Diễm nằm trên mặt đất, cố hết sức chuyển động con mắt, muốn nhớ kỹ gương mặt của những kẻ kia. Cổ họng của hắn bị cắt hơn phân nữa, không khí lẫn vào máu trào ra, hắn chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô khàn khàn.
"A, ngươi xem hắn còn đang nhìn chúng ta này." Lại là một trận cười hưng phấn, một bàn chân đột nhiên đưa đến đây, nặng nề mà dẫm trên mặt Phượng Diễm. Chủ nhân bàn chân thậm chí ác ý nghiền mộtcái, phát hiện tên sắp chết dưới lòng bàn chân kia không có phản ứng, hắn bất mãn chậc chậc miệng, nhấc chân liền về phía cổ họng Phượng Diễm.
Phượng Diễm kịch liệt co quắp, giống như một con cá mắc cạn, liều mạng vặn vẹo trong tay người. Phản ứng của hắn lập tức lấy lòng đám người kia: "Chậc chậc chậc! Thì ra tiểu tử này còn có tri giác, khó trách lão tổ nói hắn không dễ dàng chết được, ha ha ha ha! Món đồ chơi này cũng thật là thú vị."
Không dễ dàng chết được? Phượng Diễm muốn cười, nhưng hắn ngay cả thở cũng cực kỳ khó khăn, sao có thể khẽ động khóe miệng. Hắn cũng rất kinh ngạc, chính mình vậy mà vẫn còn tri giác. Lồng ngực bị xé ra, trái tim cũng bị đào lên, máu trong người hắn gần như đã cạn, sự sống đang nhanh chóng biến mất, không chỉ là tri giác, thính giác, thị giác... Tất cả cảm giác của con người, đều bị những trận tra tấn, hành hạ ngày này qua ngày khác bóc ra từng lớp một.
Nhưng hắn biết mình không chết được, hắn là kim đan tu sĩ, trừ phi kim đan bị vỡ hoặc hồn bay phách tán, cho dù hắn biến thành bộ dáng này, cũng sẽ không bị chết đi. Đối với người khác mà nói đây là nơi kinh khủng nhất. Bởi vì rất đau khổ, cho nên tình nguyện đi tìm chết, nhưng Phượng Diễm lại không giống vậy.
Sống sót, nhất định phải còn sống...
Tên đang dẫm Phượng Diễm cúi đầu, phát hiện tên tiểu tử máu me đầy mặt dưới lòng bàn chân đang khôngngừng mấp máy miệng: "Tiểu tử này đang nói cái gì?" Hắn nhíu nhíu mày, muốn nhìn rõ Phượng Diễm đang nói cái gì, "Dưới? Đi xuống? Nói cái quỷ gì thế?"
"Đi thôi." Đồng bạn của hắn mất hứng, "Chơi cũng đã chơi rồi, còn phải tu luyện đấy."
Sống sót, nhất định phải còn sống...
Phượng Diễm một lần lại một lần nhắc nhở mình, đến khi đám người kia đi xa, hắn vẫn không có dừng lại đây giống như đang nỉ non một loại thần chú. Một lúc sau, có một nam nhân tạp dịch đi tới, đối với người cả người toàn vết máu không rõ hình người nằm trên đất bĩu môi, nắm chân trái Phượng Diễm lên, kéo hắn đi như kéo một bao tải. Cả người Phượng Diễm yếu ớt nằm úp sấp, chỗ xương bị gãy đã lòi cả xương trắng. Phịch một tiếng, hắn bị mạnh mẽ nhét vào một góc. Toàn bộ tro bụi đều bay vào trong khí quản, Phượng Diễm không nhịn được ho khan, giống như một dã thú sắp chết, âm thanh chói tai làm cho tên tạp dịch kia sinh lòng chán ghét.
Chuyện như vậy tạp dịch đã quá quen thuộc, Huyết U Ma tôn thị huyết có mấy trăm đệ tử, mỗi ngày ở Thiên Diễn giáo luôn diễn ra những màn đệ tử tranh đấu khi nhục nhau. Huyết U Ma tôn không chỉ không ngăn cản, ngược lại càng vui vẻ. Giống như việc nuôi cổ, mấy trăm con cổ trùng bị vây ở trong lon, dưới sự cổ vũ cùng xua đuổi của chủ nhân không thể không chém giết để sinh tồn, kẻ thắng cuối cùng chính là cổ vương hung ác nhất cũng tàn nhẫn nhất.
Hơn nữa, thứ bọn họ phải chịu không chỉ nhiêu đó. Mang danh là đệ tử, nhưng Huyết U Ma tôn chỉ xem bọn họ như con rối hoặc đồ chơi. Sau khi tiến vào Thiên Diễn giáo, bọn họ có rất ít người sống quá hai ba năm, hoặc là chết trong lúc chém giết cùng địch nhân, hoặc là bị Huyết U Ma tôn huấn luyện thành âm binh. Sau khi chết linh hồn còn không được giải thoát, thậm chí chỉ cần Huyết U Ma tôn tâm huyết dâng trào cũng đều bị hành hạ đến chết. Chỉ mới bị đồng môn khi nhục, ngược lại là an toàn nhất.
"Ai, cũng là người đáng thương." Tạp dịch liếc mắt nhìn Phượng Diễm nằm dưới đất, hắn nhắm chặt hai mắt, có lẽ là đau đến hôn mê rồi. Chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút trẻ con, lại rơi vào bên trong hố ma. Tạp dịch biết, có nhiều đệ tử bị Ma tôn bắt tiến vào Thiên Diễn giáo, nhưng cũng có một bộ phận rất lớn là tự nguyện bái Ma tôn làm sư. Nhưng mặc kệ lúc trước bọn học thuộc loại nào, gần như không ai không hối hận sau khi khi trải qua những thống khổ này.
"Ta thực hối hận... Ban đầu ở thành Hành Nam giữ lại cho ngươi một mạng." Rất nhiều năm sau, khi Huyết U Ma tôn té ngã trên mặt đất, trước lúc chết hung tợn nói với người nam nhân.
"Hử?" Phượng Diễm mỉm cười — từ rất sớm trước kia, ngoại trừ mỉm cười mà mặt không chút thay đổi, trên mặt của hắn đã không còn biểu tình khác, "Bản thân ta cho tới bây giờ chưa từng hối hận." Hắn chậm rãi, đem thanh kiếm Tử Phủ cắm trên người Huyết U Ma tôn rút ra, nhìn Huyết U Ma tôn bởi vì thống khổ mà run rẩy, tươi cười trên mặt hắn càng thêm ôn hòa, "Nếu hối hận, ta sao có thể sống sót đây."
Chấp niệm duy nhất của hắn chính là tiếp tục sống, sống để thực hiện hẹn ước với người kia. Thiếu niên mím chặt môi, trong đôi mắt màu đen như có ngọn lửa đang cháy: "Chờ huynh." Hắn nói với tiểu cô nương sắp rời đi, "Huynh nhất định sẽ tới tìm muội."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn-Reup] Tình yêu của bệnh kiều-Mộng Điệp
General Fiction🚫Truyện không phải mình edit mình chỉ reup truyện thôi. 🚫Mong các bạn tôn trọng editor không mang truyện ra nơi khác . 🍑Tác giả: Mộng Điệp. 🍑Editor: muphuthuyxauxa. 🍑Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, huyền huyễn, nam chính bệnh kiều, nữ cường, s...