🍐Chap 11🍐

403 6 0
                                    

"Đạo quân, nay liên quân của Đạo Môn đã tan rã, Ma Môn của ta lần này tổn thất thảm trọng, chưởng môn Hoàng Tuyền giáo và Huyết Hồn tông đều đã chết trong chiến loạn, xin đạo quân hãy ra lệnh phải xử trí hai tông này như thế nào?"
Tề trưởng lão cúi thấp đầu, thần sắc kính cẩn đứng ở dưới, chờ đợi nam nhân sau màn ra lệnh. Trước mắt hắn ta là tấm màn tơ lụa màu trắng rủ xuống như cánh bướm, Tề trưởng lão chỉ có thể nhìn được bóng người lay động phía sau. Một bóng dáng nho nhỏ ngồi ở phía trước, có một nam nhân từ phía sau ôm lấy nàng, hoàn toàn đem nàng bao phủ bên trong thân hình to lớn. Trừ Tề trưởng lão đang báo cáo, trong điện còn có vài trưởng lão khác đang đứng uy nghiêm, tính luôn mấy đứa nhỏ đang giữ cửa thì trong điện có hơn mười người đều đang chờ người nam nhân phía trên đưa ra câu trả lời, ngay cả hô hấp cũng khó có thể nghe được.
Qua một lúc sau, phía sau màn mới truyền đến một câu, giọng nói hơi khàn khàn: "Nếu hai tông này đã thất thủ, vậy liền giao cho Thiên Diễn giáo ta thống lĩnh."
Tề trưởng lão vừa nghe liền biết từ nay về sau, Tu Chân Giới sẽ không còn hai cái tên Huyết Hồn Tông cùng Hoàn Tuyền giáo nữa. Về phần có cần dùng thủ đoạn tàn sát để đạt được mục đích này hay không, người nam nhân phía trên chắc chắn không quan tâm. Sắc mặt Tề trưởng lão không đổi, càng thêm kính cẩn chắp tay: "Thuộc hạ sẽ đi làm ngay."
Hắn lui ra phía sau một bước, Vệ trưởng lão đã chờ từ sớm lập tức tiến lên, đang muốn mở miệng bẩm báo sự vụ, nam nhân sau màn đợt nhiên nói: "Chờ một chút." Tề trưởng lão trong lòng đánh thót một cái, theo bản năng nghĩ đến đạo quân là đối với biểu hiện của mình có điều bất mãn, hai đầu gối hắn như muốn nhũn ra, đường đường là một Nguyên An chân quân nhưng lại sợ đến mức muốn quỳ xuống. Cũng may chỉ là dừng lại một lát, nam nhân kia lại nói, "Nói tiếp đi."
Không chỉ là Tề trưởng lão, mọi người ở dưới đều không hẹn mà cùng thở ra một hơi. Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của bọn họ, Phượng Diễm không khỏi ở bên tai Tống Nhan vừa cười vừa nói: "Nàng xem, nàng vừa rồi đều hù chết bọn họ." Hắn một mặt vừa nói, một mặt đem ngón tay cắm vào hoa huyệt rút ram âm tinh phun ra sau cao trào chảy ra một lượng lớn, phía sau màn vang lên tiếng nước nho nhỏ, còn phía trước màn Vệ trưởng lão vẫn đang cung kính nói. Nghĩ đến chính mình trước mặt mười mấy nam nhân bị Phượng Diễm tùy ý đùa bỡn, Tống Nhan kìm lòng không đặng run rẩy, hoa huyệt không ngờ lại tuôn ra một cỗ mật nước.
Bởi vì có trận pháp nên người trước màn không nghe được tiếng Tống Nhan rên rỉ, cũng nhìn không thấy hương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng cùng với chỗ cổ áo, tuyết phong cao ngất trần trụi lộ ra ngoài. Nhưng Tống Nhan có thể nghe được rõ ràng thanh âm của bọn họ, thấy rõ ràng nhất cử nhất động của bọn họ, điều này làm cho nàng trong hoảng hốt sinh ra một loại cảm giác chính mình chính mình đang ở trước mắt bao người bị gian dâm. Phượng Diễm không phải là chưa từng ở trước mặt người khác đùa bỡn nàng, nhưng lúc đó các đồng tử đều cách bọn họ rất xa, mà giờ này khắc này, khoảng cách từ Vệ trưởng lão đang đứng trước mặt tới chỗ nàng và Phượng Diễm không quá nửa trượng!
Cảm giác xấu hổ cực độ khiến Tống Nhan không nhịn được run rẩy, càng làm cho nàng vô lực là so với cảm thấy thẹn nàng càng cảm thấy vui sướng cùng khát vọng mãnh liệt hơn. Cơ thể của nàng vô cùng hưng phấn, không chỉ bởi vì Phượng Diễm có thể dễ dàng khiến nàng cao trào, mà là bởi vì có cảm giác cấm kỵ trước mặt người ngoài. Cho dù Phượng Diễm không cố ý khiêu khích nàng, nàng cũng đã ướt đẫm.
"Thật là một nữ nhân dâm đãng." Bàn tay to dao động trên mông thịt, xuyên qua khe hở, nắm lấy tiểu châu sớm đã sưng đỏ không chịu nổi trêu đùa, "Rất thích như vậy?"
"Không phải..." Tống Nhan liều mạng lắc lắc đầu, nàng bị Phượng Diễm ôm chặt trong ngực, ngay cả đường giãy dụa né tránh cũng không có. Hoa cốc bị bàn tay lớn của nam nhân bao lại hoàn toàn, đầu ngón tay cọ xát tiểu hạch yếu ớt, đến khi nàng đột nhiên run lên thì đánh mạnh vào, "A! ~" nàng không kìm được bắt lấy cổ tay Phượng Diễm, nước mắt khoái cảm trong hốc mắt không kìm được rơi xuống, "Không cần, không cần chơi nơi đó... A, quá nhanh... Quá căng rồi... A, a..." Bị Phượng Diễm ôm đến đại điện, dâm thủy tối hôm qua lưu lại bên trong hoa huyệt còn chưa có bài xuất, Tống Nhan chỉ cảm thấy phía dưới vừa xót vừa căng, "Dừng lại! Dừng lại!" Nàng kinh hoảng kêu khóc, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, nàng vẫn luôn cảm thấy xấu hổ khi nói ra từ đó, "Muốn, ta muốn..."
"Muốn cái gì?" Phượng Diễm ác ý cắn lỗ tai của nàng, thấp giọng cười, "Muốn cây gậy thịt của ta?"
"Không, không..." Khoái cảm quá mức kịch liệt làm cho Tống Nhan nói không ra lời, hủy dịch bụng trong tích tụ càng ngày càng nhiều, cảm giác như sắp nổ tung này đã khiến cho nàng không nhịn được muốn đi tiểu. Phượng Diễm lại không chịu buông tha nàng, nàng cảm giác được bắp đùi đang nóng lên, cái mông nhỏ bị bàn tay to nâng lên, Phượng Diễm đem hai chân nàng tách ra đặt trên hai cánh tay hắn, giống như động tác đang xi xi trẻ con, để miệng huyệt tràn đầy dâm dịch lộ ra trước màn lụa mỏng. Đúng vào lúc này, Vệ trưởng lão cách một tấm lụa trắng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt của nam nhân xa lạ kia đang đối diện với hoa huyệt của nàng. Biết rõ Vệ trưởng lão không có khả năng nhìn thấy, nhưng cảm giác cực kì hổ thẹn này lại làm cho Tống Nhan muốn ngất xỉu.
"Đồ dâm đãng này khóc cái gì." Nam nhân cười nhẹ liếm đi nước mắt trên mặt Tống Nhan, "Nhìn cái miệng nhỏ nhắn phía dưới kia của nàng khép mở, rõ ràng không nhịn được... Dâm huyệt chảy nhiều nước như vậy, tiểu trân châu phía trên so với nữ phụ nhân còn lớn hơn, chơi nhiều lần như vậy mà vẫn còn trắng trắng mềm mềm." Hắn ôn nhu lại triền miên phun ra từng câu từng chữ dâm đãng xấu xa, gậy thịt xuyên qua khe hở, giống như một cây gậy sắt cứng rắn nóng hổi cắm thẳng vào, "Cơ thể nhạy cảm như vậy sinh ra chính là để cho thiết bổng của ta cắm vào... kẹp thật chặt..."
Phượng Diễm thở hổn hển, tay phải trêu chọc tiểu hạch sưng đỏ trước miệng huyệt, phát hiện cơ thể Tống Nhan run rẩy càng thêm lợi hại, hắn không khỏi hưng phấn hơn: "Muốn tiểu? Bị làm trước mặt nam nhân xa lạ, quả nhiên nữ nhân dâm đãng như ngươi sẽ cảm thấy phấn khích hơn." Giọng nói của hắnđột nhiên trở nên lạnh lùng, "Muốn bị nam nhân khác làm? Gậy thịt của bọn họ có lớn như ta không, sẽ làm như ta đang làm sao? Dâm huyệt... Làm nát cái dâm huyệt này của ngươi!" Gậy thịt hung hăng đâm vào hoa tâm, tay hắn đè mạnh cái bụng nhỏ bị trướng phồng lên của Tống Nhan.
"Không... A! ~" Gần như ngay tại lúc này, trước mắt Tống Nhan một mãnh trắng xóa, bị ép buộc đến mức cái miệng nhỏ cũng không thể nhịn được nữa, một cỗ nước tiểu trong suốt bắn ra phun về phía sa màn trước mặt hai người.
"Chết tiệt! Khốn kiếp! Khốn kiếp!" Tay áo phát ngang đem những bình sứ cuối cùng còn nguyên vẹn trên bàn hất xuống đất. Đối với đống lộn xộn dưới đất, Tống Nhan chỉ có thể cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu nhục nhã như vậy, thế nhưng... lại dưới tình huống trước mắt mười mấy người xa lạ bị chơi đến mức không khống chế được. Thực ra thì tình cảnh ngày đó Tống Nhan cũng nhớ không rõ ràng, sau khi bị bẽ mặt vì phun nước tiểu, khoái cảm cùng cảm giác hổ thẹn làm cho thần trí nàng lâm vào hoảng hốt, nàng chỉ nhớ rõ mấy người... trưởng lão của Thiên Diễn giáo lui ra ngoài, Phượng Diễm lại đè nàng làm thêm mấy canh giờ, nàng chỉ có thể phí công vô lực kêu khóc, một lần lại một lần bị đưa lên đám mâycực lạc.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, thủ đoạn của Phượng Diễm hiển nhiên rất hữu hiệu. Cơ thể Tống Nhan càng ngày càng mẫn cảm, thậm chí chỉ cần nghĩ đến gậy thịt kia, hoa huyệt sẽ ngứa ngáy. Mục đích của nam nhân kia vừa đơn giản vừa trực tiếp — làm cho cơ thể Tống Nhan không có cách nào rời xa hắn.
Mặc dù phần lớn thời gian đều ở dưới thân hắn, nhưng Tống Nhan vẫn cố gắng tìm kiếm tất cả cơ hội phá tan Tử Phủ cấm chế mà Phượng Diễm thiết lập trên người nàng. Từ khi thị giác của nàng khôi phục, kế hoạch phá tan cấm chế trên diện rộng tiến triển nhanh hơn, hơn nữa còn có Tôn Hi đạo quân...
Tống Nhan đang trầm tư, đồng tử giữ cửa bên ngoài cung kính nói: "Phu nhân, Tôn Hi đạo quân truyền tin đến đây." Đồng tử gõ cửa, sau khi đượcTống Nhan cho phép mới đẩy cửa vào, nhìn căn phòng giống như bị cuồng phong mưa rào càn quét, hắn vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, cúi đầu cung kính đưa tin trình cho Tống Nhan.
Tống Nhan lúc đầu còn ôm một chút ý niệm từ miệng đám đồng tử moi ra chút tin tức. Sau khi Đạo Hoa chết thảm, tất cả mọi người trong Thiên Diễn giáo coi nàng như mãnh thú hồng thủy, nàng cũng lười đi gây phiền toái cho người khác. Nhưng dục vọng độc chiếm cùng lòng ghen tị của Phượng Diễm đã đến mức điên cuồng, có một lần Tống Nhan chỉ là thấy một đệ tử làm chuyện thú vị, hơi giễu cợt vài câu, không lâu sau, nàng liền nghe được tin tức người đệ tử kia đã chết. Nàng không biết ở nơi nàng không nhìn thấy, có bao nhiêu người chỉ một câu nói vô tâm, một cái nhìn chăm chú, thậm chí chỉ là cái nhìn lướt qua ngắn ngủi, đều bị Phượng Diễm dùng các biện pháp khác nhau trừng phạt, nàng căn bản không dám nghĩ tới.
Có nhiều lúc, Tống Nhan cũng nhịn không được mềm lòng với Phượng Diễm. Dù sao đó cũng là người nàng yêu nhiều năm như vậy, huống hồ lúc trước Phượng Diễm đã chịu bao nhiêu khổ mới có thể biến thành bộ dáng này? Nhưng hắn đã làm rất nhiều chuyện ác, những thủ đoạn ngoan độc đó khiến Tống Nhan không có cách nào tha thứ hắn.
Nàng bị nhốt bên trong hòn đảo gọi là tình yêu, tất cả cảm quan, thậm chí là tất cả cảm xúc, đều đến từ một người. Tức giận vì Phượng Diễm, vui sướng vì Phượng Diễm, bi thương cũng là vì Phượng Diễm. Phượng Diễm đã sớm không còn là Phượng Diễm lúc trước, mà Tống Nhan cảm thấy chính mình có lẽ cũng đã không còn là Tống Nhan lúc trước.
Nàng cần phải rời đi, cho dù không muốn Phượng Diễm tiếp tục hãm sâu bệnh trạng trong vũng bùn, Tống Nhan cũng phải rời đi.
Mở ra thư tín Tôn Hi đạo quân vừa truyền tới, chỉ mới lướt sơ qua, hai mắt Tống Nhan không khỏi phát sáng lên. Thư từ qua lại giữa nàng và Tôn Hi đạo quân đều được Phượng Diễm kiểm tra, nhưng Phượng Diễm không biết, sư huynh muội bọn họ có khi dùng ám hiệu liên lạc đặc biệt. Tôn Hi đạo quân biết Tống Nhan đang tìm cơ hội chạy trốn, hắn trước đây vẫn không có động tĩnh là vì đợi Tống Nhan phá tan cấm chế, khôi phục tu vi. Nhưng muốn hoàn toàn khôi phục tu vi, ít nhất còn cần hơn 1 tháng. Ba ngày sau, sẽ có một cơ hội ngàn năm có một, có thể giúp Tống Nhan nhân cơ hội đào tẩu.
Rốt cuộc là đi hay không đi? Đang tự hỏi tỷ lệ chạy trốn thành công được bao nhiêu thì trong lòng Tống Nhan có chút không nỡ. Nhưng nàng rất nhanh đem những tâm tình này ép xuống. Nếu còn tiếp tục chờ đợi thêm nữa, còn không biết sẽ gặp biến cố gì hay không, nàng đem thư tín thiêu hủy, nhắm chặt hai mắt lại — Tạm biệt, Cửu ca, có lẽ lần từ biệt này chính là vĩnh biệt.

[Hoàn-Reup] Tình yêu của bệnh kiều-Mộng ĐiệpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ