4

235 35 0
                                    

Trước sinh nhật luôn là khoảng thời gian Kai hồi tưởng lại kỉ niệm những món quà cũ cậu đã nhận, đặc biệt là từ Beomgyu. Giờ họ đã sống chung, Kai chắc mẩm mình không quên bất cứ điều gì, kể cả những chiếc vỏ sò (Beomgyu tặng vào năm anh đi biển tận ba lần), cậu giữ cẩn thận vào một chiếc hộp cất trong tủ đồ riêng.

Nếu ai đó hỏi Kai về món quà đáng nhớ nhất, đó là năm 18 tuổi. Là năm đầu tiên của cậu ở đại học nên Beomgyu quyết định làm một điều gì đó cho cậu. Kai nhớ nó rất rõ, như thể chuyện mới ngày hôm qua.

“Năm nay em được tặng gì vậy, hyungie?” Kai khúc khích khi ngồi xuống ghế, kiên nhẫn chờ đợi trong căn hộ của Beomgyu.

“Nhắm mắt lại đi, Kai. Cấm ti hí!” Beomgyu nói trong lúc đi tìm món quà.

Kai đợi một lúc, cho đến khi cậu cảm thấy có gì đó được đặt lên đùi cậu. Cậu toan mở mắt, nhưng Beomgyu tét lên chúng, đưa cậu trở về bóng tối một lần nữa.

“Đu-đừng có nhìn vội!” Beomgyu rít lên. “A-anh chưa sẵn sàng.”

Beomgyu ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy một bên người Kai rồi cho phép cậu mở mắt.

Trên đùi cậu là một album ảnh, với dòng chữ “SINH NHẬT VUI VẺ NHÉ KAI” dán ở mặt trước, như một cuốn scrapbook. Kai thở nhẹ, môi nở một nụ cười lớn. Cậu phì cười khi mở trang bìa và thấy ảnh mới sinh của mình. Nhưng sự thật, nó không chỉ có ảnh cậu. Đó là tập ảnh của cậu và Beomgyu.

Kai biết số ảnh bố mẹ họ chụp cho hai người nhiều vô kể, nhưng cậu chưa bao giờ thấy chúng ở cùng một chỗ như thế này. Có cả những bức ảnh họ tự chụp với nhau đánh dấu niềm yêu thích nhiếp ảnh của Beomgyu nở rộ khi anh chỉ là một cậu thiếu niên. Đến những bức ảnh thời cấp 2, ảnh polaroid bắt đầu xuất hiện (cũng là món quà sinh nhật Kai tặng Beomgyu năm 13 tuổi), kí ức ùa về khiến Kai hoài niệm. Cậu chạm nhẹ lên từng bức ảnh, ôn lại câu chuyện về mỗi bức với Beomgyu, rồi họ cười phá lên. Tới ảnh cấp 3, Kai nhận ra có những tấm Beomgyu lấy từ chiếc máy ảnh phim cũ của bố, khoảng thời gian này đã có ảnh chụp chung của cả năm người bạn.

Trong lúc Kai xem những tấm ảnh, cậu không để ý Beomgyu cũng đang ngắm nhìn cậu, không ngừng tủm tỉm vì sự hạnh phúc và vui vẻ của Kai. Thực ra Beomgyu muốn quay đi vì xấu hổ, song, anh tự ép mình phải nhìn Kai, chờ phản ứng của cậu ở trang cuối cùng.

Tại trang cuối, có tấm hình yêu thích của Kai chụp cậu và Beomgyu. Nó được chụp ở tiệc bể bơi nhà Taehyun, Beomgyu và Kai ở dưới nước, ôm lấy nhau, cười tỏa nắng với camera. Một giây sau, Beomgyu đã cố dìm Kai xuống nước, nhưng Kai thích điều đó vì họ chỉ đơn giản đang cảm thấy vui và là chính họ. Dưới bức ảnh có một dòng chữ, “Kai Kamal Huening, tình yêu của đời anh.”

Beomgyu trông thấy nét mặt Kai biến sắc và sợ hãi khi Kai lấy một tay che miệng. Anh hoảng loạn, song anh phải tiếp tục.

“Kai, hãy nghe anh, làm ơn. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này, nhưng chúa ơi, nếu từ trước đến nay anh đã hiểu sai mọi dấu hiệu, anh sẽ phải đi khỏi đất nước này mất.” Beomgyu khẽ cười. “Anh không thể tưởng tượng một cuộc sống không có em. Anh đã bên cạnh em từ hồi còn là một đứa bé, chúng ta đã dính lấy nhau như sam vậy. Mọi người đều ngạc nhiên vì đến tận bây giờ ta vẫn chưa phát ngán nhau, nhưng  được làm bạn với em, trải qua mọi thứ cùng em, là một niềm vui của anh trong cuộc đời này. Anh muốn nói rằng không gì hạnh phúc hơn...anh không muốn gì hơn...nhưng nó sẽ là nói dối. Bởi niềm vui sẽ to lớn hơn nếu được là bạn trai của em. Vậy nên nếu em muốn anh...và anh không nhầm suốt bao năm qua...Kai Kamal Huening, người anh yêu thương...làm bạn trai anh nhé?”

Trans || BeomKai•NingKai || the greatest gift of all (is always you)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ