Chap 25+26

340 30 0
                                    

Chap 25

Hơn 1 tiếng, cuối cùng cũng đến được cô nhi viện, cậu đi vào trong vừa vào đã thấy có một cái bóng nhỏ nhắn của một cậu nhóc khoảng tám, chín tuổi đang chạy về phía cậu " Đinh ca... Đinh ca anh đến rồi a" cậu nhóc bổ nhào vào lòng cậu mừng rỡ " Lưu Văn có ngoan không a". Cậu ôm cậu bé mà xoa xoa đầu. Cậu bé liên tục gật đầu " Có ạ". " Ngoan lắm...anh rất nhớ Tiểu Văn nha". " Vâng Tiểu Văn cũng rất nhớ Đinh ca nữa!" nói xong còn hôn lên má cậu cái " Chụt", cậu cũng vui vẻ đón nhận mà hôn lên má Tiểu Văn một cái. " Hừm"  Anh đứng nhìn hai người đang 'ân ân ái ái' với nhau mà xem anh như người vô hình nhịn không được mà hằng giọng một tiếng, đồng thời cả hai đều nhìn về phía anh.
Lưu Văn nhìn thấy anh thì quay về phía Trình Hâm chỉ tay vào anh mà hỏi " Đinh ca hắn ta là ai vậy?". Cậu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nói " Tiểu Văn không được vô lễ như vậy, phải gọi là anh biết không." Tiểu Văn không vui nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu " Ân, em biết rồi ". Cậu cười nói " Ngoan lắm, bây giờ em vào kêu mấy bạn ra lấy quà có được không, hôm nay anh ấy đến đây chơi có mua rất nhiều bánh kẹo cho các em đó đang để ở ngoài xe, em cùng các bạn đi lấy đi, anh đi đến gặp Mục sư trưa nay sẽ nấu thật nhiều món ngon cho tụi em có được không?". Tiểu Văn vui vẻ đồng ý " Được ạ, Đinh ca là tốt nhất". Tiểu Văn liếc nhìn qua anh một cái sau đó nhanh chân chạy đi kêu đồng đội ra nhận quà.
Cậu đứng lên lại nghe anh nói " Hình như thằng nhóc đó không thích tôi thì phải ". " Anh suốt ngày cứ mang cái mặt lạnh đó thì ai mà thích được chứ " nhưng câu này cậu chỉ dám nói rất nhỏ a. " Em nói cái gì?. Cậu chột dạ vội nói " A! Không có gì, em nói là Tiểu Văn nó không thích tiếp xúc với người lạ cho lắm, nên anh không cần để ý." Anh cảm thấy thằng nhóc đó không chỉ đơn thuần là không thích vì anh là người lạ mà hình như nó còn mang theo địch ý với anh thì phải..! Nhưng anh cũng chưa có làm gì nó mà!! Anh nhìn sang cậu nói " Em thấy tôi sẽ cùng thằng nhóc đó so đo sao?". Cậu bỉu môi xem thường " Ai biết được anh chứ" nhưng cậu chỉ dám nói thầm trong lòng.
" Chúng ta mau vào vào thăm Mục sư đi " cậu nói rồi liền đi vào trước, anh cũng đi theo sau. Vào trong phòng chỉ thấy một người đàn bà khoảng tám mươi tuổi đang đan len, gương mặt hiền từ phúc hậu, cậu chạy tới ôm chằm lấy bà " Mục sư, con về thăm người đây". Mục sư đưa tay vuốt tóc cậu cười nói " Đinh nhi  đó à, sau lâu rồi con mới về vậy". Cậu có lỗ mà nói " Tại vì con không có thời gian, nên hôm nay mới có thể về thăm người được, con hứa về sau sẽ thường về thăm người hơn". Bà dịu dàng nói " Về là tốt rồi, về là tốt rồi". Cậu vùi vào lòng bà " Mục sư sao con cảm thấy người ốm đi vậy, có phải người bị bệnh rồi không?". " Haizz, bà cũng đã già rồi ốm đau là chuyện thường thôi con đừng lo lắng quá" bà vỗ vỗ lưng cậu như an ủi. Cậu nghẹn ngào nói " Mục sư....người nhất định phải sống lâu trăm tuổi, đừng bi oan như thế". Cậu rất thương Mục sư bà đã là người nuôi cậu đến bây giờ, nếu không có bà e là cậu không được như ngày hôm nay rồi. " Được, ta biết rồi mà đây là ai thế Đinh nhi  ". Từ lúc nảy bà đã thấy anh nhưng bây giờ mới có dịp hỏi.

Edit/ Chuyển ver Kỳ Hâm. Bà xã tha thứ cho anh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ