Đêm muộn ở lâu đài họ Jeon.
Gian phòng khách lập loè tia sáng lớn nhỏ chiếu lên hai con người ngồi thư thả trên sofa nhung trắng đắm chìm vào bản tình ca.
" Mốt là sinh nhật ggukk rồi, ggukk muốn gì nào " giọng điệu gã lúc nào cũng nhẹ nhàng khi nói chuyện với em, còn cái ánh mắt kia nữa thật khiến người khác ganh tị .
" Em không cần đâu, bwi ở bên em là được rồi " cái miệng be bé nhoẻn cười xinh.
Ở bên Kim Taehyung là hạnh phúc nhất, tất cả đều không bằng.
" Thôi nào, không lẽ tôi chẳng thể mua cho em một món quà, em chê tôi sao? " thanh âm đượm buồn vang, kèm đôi mắt thất vọng nhìn em.
" Em không có ý đó đâu. Vậy bwi mua cho em một quyển sổ nha, ggukk muốn viết vài thứ." thấy Taehyung trưng ra bộ mặt ấy jungkook mềm lòng. Sao mà người em yêu lại đáng yêu như vậy nhỉ.
Gã cong cong đôi môi rồi vuốt mái tóc đen của em như lời cảm ơn, vì đã không chê gã nghèo.
Ánh đèn cuối cùng trong ngôi nhà vụt tắt, tất cả đều chìm vào màng đêm tĩnh mịch. Hai người kia đã ngủ say, giờ thì chẳng còn mối lo ngại nào ngăn cản chúng nữa.
Ngoài hiên cửa trăng sớm đã lên cao nó dùng ánh sáng mờ ảo chiếu rọi mọi vật bên dưới. Nếu ban ngày là nơi ngự trị của mặt trời thì đêm đến sẽ được nắm quyền bởi mặt trăng.
Những đoá hoa ban ngày nở rộ khoe sắc cho người, đêm đến nhảy múa dưới ánh trăng ngà. Chúng yêu mặt trăng, ở dưới ánh sáng ấy chúng khoác lên tà áo choàng mỏng kết tinh từ sương, cất lên những bước nhảy kiều diễm. Chúng cũng tha thiết cần ánh sáng của mặt trời, nếu không có ánh sáng đó thì chúng sẽ phải lụi tàn.
Tình yêu và sự sống cái nào mới tốt cho chúng đây?
Chúng chọn tình yêu vậy thời gian có cướp đi sinh mạng của chúng không, chúng có phải héo tàn cùng trái tim si tình không?
' khụ.... khụ...khụ ' tiếng ho khan đến khàn cả giọng một lần nữa cào rách cuống họng của ai kia. Mấy đêm nay em lại ho liên tục chẳng trách là bệnh ngày một nặng hơn. Lúc này em muốn có Kim Taehyung bên cạnh, muốn nằm trong vòng tay của gã, muốn được bao bọc trong tình yêu ấm áp, thèm khát lời yêu thương dỗ dành từ cánh môi mật ngọt kia.
Buồn thay, lúc em như chết đi sống lại nhất thì chẳng được sà vào lòng gã và cũng chẳng được nghe mấy lời thương đó. Sao mà em dám nói cơ chứ chắc chắn là gã sẽ trách móc và muộn phiền lo lắng cho em lắm coi. Jeon không muốn như thế.
Rồi đôi khi đêm đến gã lại lủi thủi ngồi một góc ngoài vườn, rũ mi nhìn từng chòm sao đang toả sáng trên bầu trời đêm. Lần đầu tiên em nhìn thấy gã suy tư đến vậy, đôi mắt cười ban chiều giờ đã không còn thay vào đó là một đôi mắt có thể trực chờ để rơi lệ bất cứ lúc nào. Một hai ba viên thuỷ tinh đã rơi khỏi hốc mắt, vỡ tan khi vừa chạm đất như trái tim gã vỡ ra khi nhìn em ngày từng bước rời khỏi vòng tay mình. Tại sao thế?
Nhìn em như vậy gã đau lắm chứ, nhưng biết làm sao gã chỉ là một thằng làm vườn thấp hèn. Đôi lúc, gã muốn thổ lộ tình cảm của mình nhưng lại sợ em sẽ kinh tởm, miệt thị mà không cho gã chăm sóc em nữa. Gã thà nằm quằn quại dưới nền đất lạnh lẽo vá lại con tim hơn thấy là em xa lánh kì thị mình.
