Bàn tay vươn lên trước khoảng trống vô tận. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong nơi đây. Cậu cố tìm một nơi để thoát. Nhưng không thể, cho đến khi một vòng tay ôm chặt cậu từ sau. Rất nhẹ nhàng thổi vào tai cậu nhưng lại mạnh bạo cắn mạnh vào nó. Vòng tay ấy dần dần kéo cậu vào sâu hơn. Kazutora tuyệt vọng, ngất lịm đi. Thứ cuối cùng mà cậu nghe được chỉ là hai giọng nói cùng vang lên đồng thời - "Kazutora ngoan, bọn tao không làm mày đau đâu"
"!!!" - Giật mình tỉnh giấc. Kazutora ngồi bật dậy. Nhìn xung quanh một lượt. Vẫn là căn phòng ấy. Vẫn là nhà cậu. Cậu thở phào. Đã bao lâu rồi cậu không có một giấc ngủ ngon? Mấy nay toàn gặp phải ác mộng. Nhưng chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy nó rất chân thật.
Bỏ qua chuyện đó đi. Một ngày mới cho cậu. Kazutora bước vào trong phòng tắm mà nhìn vào gương. Cậu thở dài, những vết đỏ trên cổ cậu trải xuống. Muỗi nào mà lại cắn nhiều vậy. Căn hộ này cũng đâu có đến nỗi nào đâu. Bộ thích máu cậu đến thế hả?
Ngước lại nhìn căn hộ lần cuối. Biết vậy theo lời Chifuyu và Baji mà ở luôn nhà anh đi cho rồi. Tự dưng đòi ngại ngùng đủ kiểu.
Mười hai năm trước, Baji bị đâm nhưng đã không chết do được cứu chữa kịp thời. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy rất tội lỗi. Cậu đã trốn tránh mọi người và chẳng còn xuất hiện mấy nữa. Tối ngày sống trong căn nhà mà bố mẹ cậu đã nhẫn tâm để cậu ở đây.
Cho đến khi gặp được Chifuyu và Baji, cậu mới biết rằng thời gian đã trôi đi mười hai năm. Lâu thật, nhưng đối với cậu khoảng khắc đó dường như chỉ mới ngày hôm qua.
Cậu nhận được sự giúp đỡ từ hai người. Dù vậy thì cậu vẫn nhất quyết không chịu về ở chung. Cho đến giờ Kazutora vẫn cảm thấy thật khó xử. Còn đối với bọn họ thì chuyện đã qua cả rồi mà. Kazutora không thể cứ thế sống mãi trong tội lỗi như vậy được. Nhưng sau cùng, họ vẫn chẳng thể làm gì...
Như thường lệ, cậu mặc chiếc áo cổ lọ theo lời của Chifuyu. Anh nói là để che cái hình xăm đi. Nhưng cậu cảm thấy nó cũng chẳng có gì đặc biệt với cái hình xăm đấy. Nhưng mà cậu vẫn cứ làm theo, vì cậu chẳng muốn ai nhìn thấy cái cổ với chi chít những vết muỗi cắn đâu. Trông thấy ghê.
Bước vào trong, Baji và Kazutora đã ở đó sẵn rồi. Không hẳn là không nói gì. Nhưng vẫn là cậu không dám nhìn hay nói gì cả. Đa phần là họ bắt chuyện với cậu trước.
Cậu tự hỏi tại sao họ lại chấp nhận cậu. Chẳng phải cậu đã suýt nữa giết chết Baji, suýt nữa giết chết người quan trọng của Touman sao? Cậu không hiểu...
"Kazutora, nghe nói gần nhà mày có mấy tên biến thái đó, nhớ cẩn thận" - Baji vừa nói vừa xoa đầu những bé thư cưng đang nằm ngoan ngoãn. Hành động dễ thương khác hẳn với vẻ bề ngoài có phần đáng sợ.
"Ừ, tao sẽ chú ý. Cảm ơn" - Cậu chỉ gật đầu. Mấy tên biến thái à...Cậu có nghe qua lời mấy người hàng xóm. Lại cảm thấy tội nghiệp cho những cô gái xấu số gặp phải lũ đấy. Nhưng bản thân là nam mà, lo gì?
Nhưng mà Kazutora ơi, anh không biết bây giờ biến thái chúng nó chơi luôn cả đàn ông à...?
..........
BẠN ĐANG ĐỌC
[BajiKazuFuyu] - Vài Mẩu Chuyện Ngắn
De TodoKAZUTORA BOT!!! Ở đây chỉ có Kazutora nằm dưới. NOTP thì xin lướt chứ đừng cố chấp vào đọc rồi buông lời cay đắng. Lần đầu viết vẫn còn lủng củng, có gì góp ý nhẹ nhàng đừng thô tục. Cre bìa: @41097772s on Twitter. Warning: OCC. Đọc vui vẻ nha mấy...