Chương 1

1.8K 128 1
                                    


Trans: Lavern 

Beta: Snivy  

------------------------------

"Anh cá là Han sẽ hiểu cả thôi. Chỉ cần chú mày giải thích với bé khéo léo một chút." Jaemin dựa vào quầy tính tiền của quán cà phê nói.

Lúc này, Jisung đang trong giờ làm việc. Cậu làm thu ngân cho quán cà phê cách căn hộ của cậu hai tòa nhà. Còn Jaemin thì chỉ loanh quanh ở đây phá bĩnh, theo hướng khách quan mà nói thì anh ấy đang giúp cậu đưa ra lời khuyên về chuyện Han hỏi về cha của bé.

Thật ra Jisung đã nghĩ rằng mình có thể xử lý tốt chuyện này nhưng ngay khi bé hỏi thì cậu lại không thể trả lời. Cậu sợ rằng mình sẽ nói gì đó không đúng với con và điều đó sẽ làm tổn thương cảm xúc của con.

"Nói chuyện này sau đi anh. Em đang làm việc."

"Chú mày còn chẳng có khách nữa kìa."

Trong quán có vài vị khách, nhưng không một ai chờ ở quầy thu ngân để thanh toán cả.

"Anh cũng có mua gì đâu. Anh chỉ tôii để phá em thôi." Lời nói của Jisung khiến Jaemin phì cười.

"Ít nhất chú mày cũng sẽ không buồn đến chết vì có anh ở đây." Jaemin nhận định đầy tự hào.

Giao ca xong xuôi, Jisung đi bộ về nhà cùng Jaemin.

"Em nghĩ rằng Han còn quá nhỏ để hiểu chuyện." Jisung sầu não.

"Không đâu, Han là một đứa trẻ thông minh. Chắc chắn bé sẽ hiểu." Jaemin phản bác.

"Em sợ Han bị tổn thương."

"Đó là điều không thể tránh khỏi, dù chú mày có đợi đến khi thằng bé lớn đi chăng nữa." Jaemin vỗ vỗ tấm lưng ảm đạm của em trai: "Chú mày sẽ làm tốt thôi. Đừng vội, hãy chờ đến khi thật sẵn sàng."

"Thật sự em sẽ không biết phải làm sao nếu không có anh ở đây nữa. Cảm ơn anh nhiều."

"Có gì đâu. Bạn bè là để dành cho những lúc như thế này mà!"

"Bọn anh đã cùng chú mày nuôi lớn Han thì cũng sẽ giúp chú mày nói ra sự thật bất cứ khi nào chú mày muốn." Jaemin vỗ ngực đầy khí thế.

Jisung chỉ lắc đầu, cậu từ chối: "Không cần đâu anh. Em sẽ tự giải quyết."

Đúng lúc ấy, ánh mắt Jaemin va phải chiếc xe đậu trước căn hộ của Jisung.

"Chiếc xe này... hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải." Jaemin hoài nghi.

"Này, em có biết chiếc xe này của ai kh..." Người trong xe bước xuống khiến Jaemin ngừng lời. Jisung đứng hình, chết trân tại chỗ.

"Jisung!" Jaemin cố gọi cậu khi người kia không có phản ứng.

"Chenle..." Jisung ngỡ ngàng.

Cậu vừa gọi cái tên mà cậu chưa hề gọi trong suốt ba năm qua, cái tên mà cậu muốn chôn vùi mãi mãi, cái tên mà cậu không bao giờ muốn nhớ về. Cậu vừa gọi tên người mà cậu chán ghét trong ba năm đằng đẵng.

Người đó vẫn mặc những bộ quần áo đắt tiền như trước. Chỉ có điều anh trông đã trưởng thành hơn.

"Jisung!" Tiếng gọi của Chenle kéo Jisung về thực tại.

[Jichen/Full] PapaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ