16.

634 75 5
                                    

"Chú Lý, kiện hàng tháng trước đã thanh toán hay chưa con làm sao biết được, con chỉ là người giao hàng, con cũng đâu có tiền mà trả cho chú, chú buông tay con ra trước đã."

"Aiya tổ tông ơi, cô Bộ ạ, chỗ thiếu sót của sản phẩm là lỗi do bên sản xuất, cô cứ bám lấy tay con làm gì, con chỉ là người giao hàng thôi mà."

"Công xưởng không phải con mở, việc nơi này sắp bị giải tỏa cũng đâu phải lỗi của con, dì Chu, con không biết gì cả."

Hết người này đến người khác kéo đến công xưởng nơi Tiêu Chiến làm việc. Một tháng trước, công xưởng phát xuống thông báo giải tỏa do ảnh hưởng của chiến tranh, lượng vốn ban đầu cung ứng không đủ trước thiệt hại, vì vậy giải tỏa chỉ là chuyện sớm muộn.

Khổ nỗi Tiêu Chiến đi làm hết chỗ này đến chỗ khác, chạy đôn chạy đáo, đến lịch làm việc ở công xưởng thì cũng như cũ mà đến thôi, anh hoàn toàn không hề biết đến việc công xưởng tàn đời rồi.

Anh vẫn ngây thơ nghĩ rằng hôm nay là lịch trực của anh, cho đến khi mở cửa khu nhà kho cũ kĩ ra, lần lượt những người đứng trước cửa lũ lượt bám lấy anh hỏi cho ra lẽ, người thì sản phẩm bị lỗi, người thì là chủ nợ, một đám người hỗn loạn vây kín Tiêu Chiến.

Hơn nửa giờ sau, khó khăn lắm anh mới giải tán được bọn họ, thở phào một hơi nằm gục xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh.

Trưa hè tháng bảy, không khí nóng hầm hập như hun nóng con người ta, phả thẳng vào mặt Tiêu Chiến nhiệt độ nóng rát, đọng lại trên lớp quần áo ngày hè những giọt mồ hôi dinh dính, anh mệt mỏi lấy tay che mắt lại, môi mỏng mím chặt, có một loại xung động khiến anh không kiềm chế được mà cứ thẫn thờ nằm gục xuống như vậy, mọi lỗ chân lông trên cơ thể như thể đình chỉ, trống rỗng, Tiêu Chiến nghĩ đây là từ thích hợp nhất để miêu tả trạng thái của anh lúc này.

Tiếng bước chân khoan thai nhưng vững vàng chậm rãi thả lên mặt sàn nóng bỏng của trưa hè hầm hập, Tiêu Chiến nghe thấy từng cử động nhỏ của người kia, ngón tay y lướt đi trên mặt bàn thẳng tắp, từng bước từng bước tiến về phía anh.

Tiêu Chiến thở ra một hơi, thiếu kiên nhẫn ngẩng đầu chất vấn.

"Không phải tôi đã nói công xưởng giải tán không liên quan gì đến tôi rồi sao? Làm ơn đi đi."

"Anh Chiến, mới có mấy năm không gặp, đã vội đuổi người ta rồi?"

Đối phương cười khẽ, giọng nói trầm ổn gõ nhẹ vào lòng Tiêu Chiến một nhịp, một thân quân phục càng tôn lên dáng người rắn rỏi, tựa một con báo đen cuồng dã sẵn sàng cắn nuốt mọi thứ.

"Nhất Bác? Em... Em là Nhất Bác thật sao?"

Tiêu Chiến đẩy ghế, lùi về sau mấy bước, anh cẩn thận đem hình ảnh mình đã khắc sâu vào tâm can đối chiếu với vị quân nhân trước mặt.

Dáng vóc tuy có thay đổi, nhưng sự chân thật nằm trong đáy mắt năm nào vẫn vẹn nguyên.

Đúng thật là cậu ấy, là Vương Nhất Bác của anh.

"Anh, anh không nhận ra em nữa rồi sao?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, tiến về phía trước nắm lấy góc áo của anh, đôi mắt trải qua bao năm trui rèn đã không còn sự non nớt, đổi lại là thứ áp bức mãnh liệt khống chế người đối diện.

bjyx | thanh âm hoa tàn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ