Chương 1: Xuyên về rồi

1 0 0
                                    

Editor: Củ Cải Đường

Ngày đăng: 02/09/2021

"Nóng.."

Tô Bối có cảm giác mình sắp bị thiêu chết rồi.

Là cái gì đang đè lên người cô, mau nhanh lấy ra. Cô sắp thở không nổi!

Mong muốn được sống mãnh liệt làm cho Tô Bối dùng hết sức mà mở mắt.

Đập vào mắt đó là trần nhà, có một cái đèn, một thanh quảng cáo có những chữ lớn màu trắng " Bệnh viện nam khoa Hoa Hạ"

Dưới ánh đèn mờ nhạt còn có thể lờ mờ thấy côn trùng và mạng nhện, cùng nóc nhà vẫn còn lưu lại dấu vết bị mưa dột.

Cô là đang nằm mơ sao ?

Hình ảnh trước mắt làm Tô Bối phảng phất cảm thấy như đã trôi qua cả một thế hệ nhưng lại quen thuộc đến phát khóc.

Bên tai lách cách tiếng vang, tầm mắt Tô Bối hơi đổi liền nhìn thấy dưới ánh đèn là thân ảnh của một thiếu niên áo trắng.

Giờ phút này thiếu niên đang ở đầu giường tìm kiếm từ trong nhà tất cả vải vóc phế phẩm , tìm ra liền đồng thời đem tất cả chỗ vải vóc đó đắp lên người cô . Thỉnh thoảng còn đem khăn lông ướt trên trán Tô Bối lật mặt rồi đắp lại. Động tác tuy vụng về nhưng tràn đầy sự lo lắng.

"Tô. . ."

Tô Bối dùng sức vùng vẫy một hồi, muốn đấy ra cái " Ngũ Chỉ Sơn" đang đè trên người.

* Ngũ Chỉ Sơn: là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Trung Quốc với độ cao 1.867 m trên mực nước biển Nhiều truyện thần thoại về tên gọi Ngũ Chỉ sơn (núi năm ngón tay) và sự hình thành của nó. Một huyền thoại cho rằng 5 ngọn núi là 5 ngón tay hóa thạch của một tù trưởng người Lê. Một câu chuyện khác lại cho rằng 5 ngọn núi là 5 vị thần đầy quyền lực của người Lê.

Động tĩnh này khiến cho thiếu niên kia chú ý.

Trong nháy mắt, thiếu niên kia nghiêng đầu lại,  còn mang theo nguyên nét bối rối cùng sợ hãi, mắt sáng rực, "Ngươi rốt cuộc đã tỉnh!"

"Đừng lộn xộn!" Chú ý tới ý đồ của Tô Bối , thiếu niên bay nhanh mà đè lại, ngăn chặn ý đồ bị Tô Bối thoát khỏi ngọn "Núi lớn", thuận tay lại đem bộ quần áo khoác đắp lên người Tô Bối , hai tay áo bị đem đè xuông dưới lớp chăn.

"Ngươi có tốt lên chút nào không ? Còn có chỗ nào không thoải mái?"

Tô Bối ngơ ngác mà nhìn thiếu niên, lắc đầu, phát ra âm thanh nhỏ khô khốc : "ta muốn uống nước."

Không bao lâu, thiếu niên bưng chén nước lại đây, đem Tô Bối bọc đến kín mít từ trên giường bế lên đến,  đưa nước đút đến tận miệng Tô Bối.

Cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ của Tô Bối uống nước,nội tâm gần như đã chết kia như tìm lại được niềm vui, cảm xúc giữ trong lòng rốt cục tại thời điểm này bộc phát : "Ngươi là ngớ ngẩn sao? lời ta nói đều không nghe , nói ngươi chớ trêu chọc những người kia, ngươi không nghe, còn ngốc như vậy đụng đến người ta, hiện tại liền tốt như này!"

"Ô —— Tô Tiểu Bảo!" Nước mắt giống như là được cho tiền liền đột nhiên tràn mi.

Đối mặt với Tô Bối đột nhiên thất thanh khóc lớn, thiếu niên bị gọi là "Tô Tiểu Bảo"  lập tức luống cuống: "Ta cái gì cũng chưa , ngươi khóc cái gì?

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Sep 02, 2021 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Chúng ta một nhà đều là vai ác.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ