Chương 11: Người một nhà

1.4K 140 14
                                    

Quay trở lại với Đoàn Bảo Bình, sau khi thành công mượn tiền của anh bác sĩ đẹp trai, cô bắt cho mình một chiếc taxi phi thẳng về nhà chính Đoàn gia.

Chiếc taxi dừng lại trước cửa một căn biệt thự phong cách Scandinavian* với một sân vườn cực kì khủng. Đoàn Bảo Bình sau khi thanh toán tiền taxi xong không còn chưa hoàn hồn lại vì độ khủng bố của căn biệt thự.

Cô cứ đứng thập thò mãi ngoài cổng, người qua đường không biết còn tưởng cô là ăn trộm. Thiệt là khổ quá đi, người ta là con gái chủ nhà mà!

" Bây giờ có nên vào không ta? Nhưng vào rồi thì biết nói gì bây giờ...?"

Trong lúc Đoàn Bảo Bình còn đắn đo suy nghĩ không biết nên vào hay không thì một bác quản gia đã đi tới gần.

Bác quản gia Lý thấy cô chủ cứ đứng mãi, nghĩ rằng cô chủ không dám vào vì còn xích mích với ông bà chủ nên bác ra mời cô vào nhà:

- Cô chủ, cô về rồi. Mau vào nhà đi. Thực ra ông bà chủ đã hết giận cô lâu rồi, họ nhớ cô lắm đấy.

Sự nhiệt tình của bác Lý làm Đoàn Bảo Bình cảm thấy thoải mái hơn, cô gật đầu mỉm cười chào ông một cái rồi đi vào nhà. Tuy nhiên, bước chân vẫn còn ngập ngừng lắm.

Trong nhà, ông bà Đoàn thấy cô con gái yêu quý bỏ nhà ra đi mấy năm mới trở về liền có chút kích động. Ba Đoàn toan chạy ra ôm con gái liền bị vợ ông kéo lại, lườm một cái:

- Ông mừng cái gì? Đứa con trời đánh đó bỏ nhà đi vậy mà còn...

Nói thì nói vậy thôi chứ Đoàn phu nhân cũng nhớ con gái lắm, nhưng mà vẫn còn tức cô cái vụ cô bỏ nhà nên dù mừng đến đâu, bà cũng im lặng làm mặt lạnh.

Đoàn Bảo Bình đi vào tới cửa phòng khách, cúi đầu chào hai vợ chồng già:

- Ba, mẹ, con về rồi.

Ba Đoàn nhìn con gái da dẻ có vẻ giảm một tông, cơ thể cũng nhỏ đi một vòng liền cảm thấy đau lòng không thôi. Tuy nhiên, ông đang bị vợ trấn giữ nên không thể hỏi thăm con gái yêu quý của mình được, chỉ biết đưa ánh mắt bất lực nhìn gái yêu ốm yếu của mình...

Hờ... ai mà biết được chủ tịch Đoàn thị lại sợ vợ chứ...

Bà Đoàn nhìn con gái lâu năm mới trở về, trong lòng mừng muốn chết nhưng ngoài mặt chỉ thờ ơ nói:

- Bây giờ mới biết đường về à? Hay là hết tiền tiêu mới nhớ đến hai người già chúng tôi?

Bị đoán trúng tim đen, Đoàn Bảo Bình không nói gì, chỉ cười hì hì.

- Tôi nói rồi đó, quay về tập đoàn làm việc thì tôi cho tiền mà tiêu.

Đoàn Bảo Bình lập tức ngước ánh mắt cún con, biểu tình đầy tội nghiệp nhìn mẫu thân đại nhân mà phân trần:

- Nhưng con cảm thấy thích cái nghề này mà mẹ. Người nói xem, nếu con làm bác sĩ thì con có thể trị bệnh cho ba mẹ mà... tiện lợi thế còn gì. Hơn nữa người ta nói "Nhất y nhì dược". Câu nói đó đã được thể hiện lên và nói lên dược sự đề cao ngành y dược trong cuộc sống, đó là cái nghề cao quý nhất của con người. Chính vì vậy, người làm nghề lương y được coi như là từ mẫu có nghĩa, là người mang tình thương bao la trời biển của mình cứu chữa cho tất cả các bệnh nhân...

[ Tạm drop ]|12 chòm sao| Nhật kí nữ phụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ