CHAPTER 1

519 46 0
                                    

Hiiragi Shinya là một sinh viên xuất sắc được trường tài trợ cho chuyến du học tới Đức. Cũng như bao du học sinh khác, cậu phải trải qua cảm giác nhớ nhà.

________________________________________________________________________________

"Lúc đó ông thầy mới hỏi nó, "Cậu giỏi rồi không cần học nữa à? Tôi không đủ trình dạy cậu à?" Thằng nhỏ "Vâng!" một tiếng, dõng dạc, dứt khoát, làm ổng sôi máu đuổi nó ra khỏi lớp luôn. Thế mà nó ôm sách vở đứng dậy thật!"

Shinya ôm bụng khi nhớ lại mặt giáo sư lúc đó, trông ông như muốn nhúng nhóc sinh viên kia vào nồi lẩu Thái siêu cay khổng lồ.

Sắc mặt Guren vẫn lạnh tanh,

"Ổng quý em thế mà em có thù gì với ổng vậy?"

Chỉ chờ có thế, Shinya liền rên rỉ,

"Có 4 đứa trợ giảng, nhưng ổng tống hơn nửa số bài cho em chấm! Vừa thi xong chưa ngả lưng xuống giường đã phải hộc mặt chấm bài bọn năm nhất! Mệt lắm đó! Guren, gửi gì đó tẩm bổ cho em đi!"

"Kệ xác em."

Shinya bèn ra vẻ đau thương, giả vờ sụt sịt.

"Ể~ Guren ác quá... Chẳng ai thương tấm thân khốn khổ này hết..."

Gì chứ, thương bỏ mẹ, lo bỏ mẹ luôn đó. Shinya vốn ăn ít, lại hay bỏ mặc bản thân. Ở bên đấy một mình liệu cậu có ăn uống đầy đủ không, liệu ngày trời đổ lạnh có biết tự giữ ấm không? Học hành vốn không phải áp lực, Guren biết Shinya rất giỏi, một trong những sinh viên xuất sắc nhất ngành Y, được trường gửi sang Đức, còn được mời làm trợ giảng cơ mà. Nhưng cũng vì điều đó mà người anh thương phải lao lực. #tatcalataigiaosu, mẹ kiếp ông, ông hành người yêu tôi, tôi móc mắt ông ra.

Guren sẽ không nói thẳng ra đâu, lo lắng thái quá cho ai kia như thế, sốt sắng như thế, người ta lại đánh giá cho, Shinya đâu còn là trẻ lên ba nữa.

"Rồi, Giáng sinh về anh chăm, được chưa." Anh thở dài. Thôi thì chiều người thương một chút vậy, hai năm xa nhau, mỗi năm người ấy về được có một tuần Giáng sinh và một tháng hè, nhớ phát điên ấy chứ. Dăm ba cái lòng tự trọng cao ngút trời mây thì để sau.

"Ỏ, em biết Guren thương em nhất mà~"

"Nhưng mà..."

Nhưng mà...

Shinya chẳng hề có những câu trêu chọc khiến anh đỏ bừng mặt vì xấu hổ và quát "Im đi, anh đổi ý giờ." như anh đã tưởng.

Mà cười, "Xin lỗi nhé, Giáng sinh năm nay em không về Nhật đâu."

Một nụ cười đã trở thành thương hiệu, như chẳng có việc gì xảy ra. Shinya lúc nào cũng trưng ra vẻ vô tư như thế.

Cố giữ bản thân bình tĩnh, Guren nói tiếp,

"Vậy thì hè."

"Hè cũng không được."

Tim anh dừng lại một nhịp.

Hụt hẫng.

Anh cúi mặt xuống, quay hướng khác.

[Owari no Seraph/GureShin] HomeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ