5.
Hồ Vũ Đồng vốn cho rằng Điền Hồng Kiệt sẽ khó tính hơn các cán bộ lớp khác một chút, chỉ một chút thôi. Nhưng chắc anh đã quên rằng mới vài ngày trước, anh còn dùng từ "ương ngạnh" để hình dung về cậu.Giờ tan học ngày hôm đó, Điền Hồng Kiệt vừa khoác chiếc balo lên vai mình, kéo kéo góc áo của Hồ Vũ Đồng đang định rời đi, nói:
"Hồ Vũ Đồng, bài tập nhóm hôm nay cậu vẫn chưa thảo luận cùng tôi."Trên lớp thầy chủ nhiệm đã giao một bài tập, mỗi bàn tạo thành một nhóm nhỏ hai người, cùng thảo luận những câu hỏi của bài thi gần đây, ngày hôm sau sẽ để học sinh lên bục giảng nói về câu hỏi đã thảo luận. Lúc tan học, thầy chủ nhiệm đặc biệt đi qua nói với Điền Hồng Kiệt rằng: "Nền tảng của Tiểu Hồ không phải quá tốt, Tiểu Điền hãy giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé", lại quay đầu nói với Hồ Vũ Đồng: "Đừng nản lòng, nỗ lực nhiều lên, sau này vẫn còn có hy vọng", trước lúc đi ông cũng không quên quay lại, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Hồ Vũ Đồng.
Hồ Vũ Đồng cảm thấy rất buồn cười, quay qua hỏi cậu với gương mặt tươi cười:
"Có cậu không phải là ổn rồi à? Cậu có thể trông chờ được gì ở tôi đây?"Điền Hồng Kiệt giả vờ tức giận, tay chống nạnh chất vấn Hồ Vũ Đồng:
"Sao cậu lại nói thế, thầy đã nói rồi, bài tập này hai người phải cùng hoàn thành."Hồ Vũ Đồng không cảm thấy cậu phiền phức, ngược lại còn thấy dáng vẻ cau mày của cậu rất đáng yêu, giống một chú thỏ trắng bị chọc cho xù lông, thế là trêu cậu:
"Nhưng bây giờ đã sáu giờ rồi, tôi phải về nhà ăn cơm. Hay cậu về nhà với tôi không?"6.
Vậy nên mới có tình cảnh hiện tại, Điền Hồng Kiệt trịnh trọng ngồi thẳng lưng ngồi trên sofa nhà Hồ Vũ Đồng, khép hai chân, tay đặt lên đầu gối.Từ sâu trong tâm mình Hồ Vũ Đồng cảm thấy con người Điền Hồng Kiệt này rất thú vị, mới vừa nãy ở trên lớp, người không nói hai lời liền đồng ý về đây cùng anh là cậu, người hiện tại dù đã về đến nhà rồi vẫn chỉ dám ngồi trên sofa không dám thở mạnh này cũng là cậu.
Mặc dù người này có chút cổ hủ giống thầy chủ nhiệm.
"Không cần khép nép vậy đâu, trong nhà chỉ có mỗi hai chúng ta thôi."
Hồ Vũ Đồng đặt balo xuống rồi đi vào bếp,
"Ăn cơm trước đã, có bị dị ứng gì không?""Hả? Ừ, tôi sao cũng được. Cậu trông vậy mà cũng biết nấu ăn à?"
Điền Hồng Kiệt đứng dậy đi vào phòng bếp cùng anh,
"Một mình cậu sống trong căn nhà to vậy sao? Người nhà cậu đâu rồi?""Bố tôi lười quản tôi lắm, thế nên để tôi ở đây một mình, thỉnh thoảng sẽ có người tới dọn dẹp, không biết nấu cơm thì chắc tôi có lẽ đã sớm chết đói rồi. Bít tết nhé?"
Nói cho vui thì là dạo ấy Hồ Vũ Đồng đi học nấu ăn cũng chỉ vì nghe nói Tô Thần thích ăn bít tết, học mất mấy tuần cùng đầu bếp, sau đó mới dám ngỏ lời mời Tô Thần đến nhà ăn cơm, cuối cùng lại bị người ta cho leo cây.
Nghĩ đến đây, Hồ Vũ Đồng cúi đầu tự cười nhạo mình một cái.
Chẳng qua có điểm này, đến bản thân anh cũng cảm thấy kì lạ. Trên thực tế thì Hồ Vũ Đồng vốn đã ghét Tô Thần đến cực hạn, mà Điền Hồng Kiệt và Tô Thần thật sự là trông giống nhau đến bảy tám phần, lúc anh nhìn bạn cùng bàn hiện tại của mình sẽ không tránh được mà nghĩ đến những chuyện trước đây. Nhưng anh lại phát hiện rằng, thế nào mà bản thân mình lại rất khó để chán ghét Điền Hồng Kiệt, thậm chí trong tiềm thức anh còn sẽ nghĩ cách để tìm điểm khác nhau của hai người, tự thuyết phục bản thân rằng hai người họ rõ ràng không hề có gì giống nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
trans/yzhh/Lạc lối
Fanfiction• tác giả: 枕山木也- • dịch: quacamvuive • cp: vũ trụ hồng hoang (hồ vũ đồng x điền hồng kiệt) • pov: trường học không quản chặt chuyện yêu đương; badboy x học sinh ngoan BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG ĐEM ĐI NƠI KHÁC.