Chương 1

29 5 0
                                    

Tôi là Vũ Đông Nghi, sinh viên năm tốt của trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn - Đại học Quốc gia Hà Nội ngành Việt Nam học, công dân chăm chỉ của đất Hà thành, con nhà người ta trong lời các bác hàng xóm,

đang chuẩn bị tự sát.

Lý do cũng không quá dài đâu.

Tôi chán đời.

Đừng vội nói tôi là đồ bất hiếu khi để cho bố mẹ mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, họ đã chết vào thời điểm dịch bùng lên dữ dội nhất rồi nên không còn để mà tiếc thương cho tôi đâu.

Mà kể ra cũng lạ, bố mẹ tôi sống ở Hưng Yên cùng vài người chú bác họ bên nội, còn đèo bồng thêm cả vợ chồng con cái của bọn họ, nhưng từ lúc phát bệnh cho đến khi tôi hay tin, vỏn vẹn chỉ có bốn năm ngày. Toàn bộ quá trình đều vội vội vàng vàng rất đáng nghi.

Cơ mà khi đó tôi không thể nghĩ nhiều đến vậy, nói đúng hơn là tôi đã đau đến trống rỗng, mơ hồ.

Bố tôi là công nhân viên chức nhà nước, còn mẹ tôi là giáo viên dạy Sử. Toàn bộ sinh hoạt phí trong nhà đều đến từ đồng lương ba cọc ba đồng của ông bà, thậm chí tiền chi tiêu hàng tháng của tôi còn chẳng được năm trăm. Dẫu thiếu thốn là thế, tôi chưa bao giờ oán trách họ. Ngược lại, tôi thấy biết ơn. Vì ít nhất, hoàn cảnh ấy giúp tôi xây dựng được khả năng tự chủ, biết quý trọng đồng tiền mình làm ra và học cách không phụ thuộc vào ai.

Tôi thi đỗ vào ngôi trường mơ ước, học đúng ngành mình thích, còn tìm được cả công việc tốt để trang trải cuộc sống, bắt đầu những ngày tháng tận hưởng đồng tiền mà mình tự làm ra. Trong một khoảng thời gian ngắn tôi đã tưởng rằng cuộc đời mình cuối cùng đi vào quỹ đạo, rằng mọi thứ đang dần viên mãn. Nhưng rồi, như một cơn bão không báo trước, biến cố ập đến.

Cái chết đột ngột của bố mẹ khiến mọi kế hoạch của tôi tan thành mây khói. Tôi phải tạm ngừng việc học, bảo lưu kết quả để trở về quê lo liệu hậu sự. Trong lòng, tôi đã tự nhủ sẽ chỉ tập trung làm tròn trách nhiệm của mình, không để ý đến những chuyện ngoài lề hay dính dáng đến những người họ hàng mà tôi chẳng mấy thân thiết. Nhưng đời không như mơ.

"Nghi vừa về à cháu?"

Mùi bia nồng nặc xộc thẳng vào xoang mũi khiến tôi choáng váng một hồi lâu. Tôi không ngửi được mùi bia, rượu thì không sao nhưng bia thì nhất định không được. Ngày bé, tôi từng nôn bằng hết thức ăn trong bụng chỉ vì ngửi được mùi bia trên người của bố khi ôm ông sau tiệc tất niên.

"Con ranh kia, bác cả mày hỏi sao mày không thưa?"

Tiếng gầm như xé toạc không gian khiến tôi giật nảy mình, còn chưa biết nên đáp lại như thế nào thì một chai bia thủy tinh từ đâu đã bay thẳng vào đầu. Cơn đau nhói lập tức truyền khắp hộp sọ, vị kim loại pha lẫn chút máu ập đến miệng khiến mắt tôi hoa lên, cả thế giới như chao đảo. Tôi cắn chặt răng để ngăn tiếng rên bật ra, bàn tay run rẩy đưa lên ôm lấy vết đau, cố gắng giữ cho bản thân không gục xuống vì cơn choáng váng. Lúc này đây, thay vì phản kháng, tôi chỉ biết hít sâu, kìm nén cảm giác uất ức đang cuộn trào rồi cúi xuống, cố giữ bình tĩnh, lặng lẽ dọn dẹp những tàn tích còn vương vãi từ buổi tiệc thâu đêm của họ, nuốt trọn nỗi tức giận vào trong.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Nov 15 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Loạn Thế Hồi ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ