Chương 30: Ngày thứ hai mươi hai (2)

465 29 0
                                    


Jungkook ngồi dựa vào đầu giường lật báo quân sự giết thời gian, thỉnh thoảng lại giở cổ tay lên xem đồng hồ.

Lâu vậy rồi sao cô chưa châm cứu xong nữa? Chẳng lẽ mắt lại bị cái gì? Anh bực bội bỏ báo xuống, trở mình xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng tiểu phẫu không đóng chặt lắm, Jungkook còn nhớ Lisa không muốn anh thấy cô châm cứu, đành len lén bám một bên cửa nhìn vào trong.

Bên trong chỉ có hai ba bác sĩ trẻ ngồi trên giường đang thảo luận gì đó, nhìn rất kịch liệt. Jungkook chưa chịu thôi lại hé cửa rộng thêm một chút, ánh mắt sắc bén quét khắp các góc phòng, vẫn không thấy bóng Lisa đâu.

Cô đi đâu rồi? Jungkook hơi nghi hoặc. Bình thường Lisa không đi ra ngoài, chỉ có buổi trưa mới xuống sân dưới đi dạo với mẹ anh, phần lớn thời gian đều ở trong phòng bệnh.

Jungkook lặng lẽ đóng cửa phòng lại, cau mày dựa vào tường hành lang, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Mẹ anh không có đây, Lisa cũng không có.

Phòng bệnh bình thường ồn ào hình như chỉ thoáng chốc là trống trơn. Jungkook gãi mớ tóc mới dài ra một chút, chậm rãi đi tới phòng viện trưởng.

 Jungkook gãi mớ tóc mới dài ra một chút, chậm rãi đi tới phòng viện trưởng

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.



"Vợ cháu? Theo mẹ cháu đi mua bánh bao rồi, chưa về nữa hả?" Viện trưởng ngẩng đầu khỏi đống phim X-quang, ánh mắt lướt từ cái kính lão tới người Jungkook "Vết thương của cháu hồi phục khá lắm, ngày mai đại khái có thể ra viện rồi."

"Dạ." Jungkook sờ sờ ngực mình, tâm trạng bực bội vì không tìm thấy Lisa nhờ câu nói của viện trưởng mà tiêu tan không ít, gật đầu với viện trưởng liền đi ra khỏi phòng làm việc của ông.

Anh vốn dự định, những ngày nghỉ phép còn lại có thể dẫn Lisa đi chơi một chuyến. Tuy anh ở trong quân quanh năm nhưng nhờ đồng đội ở khắp năm châu bốn bể ban tặng, cũng biết không ít chỗ có phong cảnh đẹp.

Kết quả một lần bị thương phá hủy mọi kế hoạch của anh, trừ nằm trên giường dưỡng thương ra anh chẳng làm gì được. Đành để lần sau bồi thường cho Lisa vậy.

Trong mắt Jungkook thoáng hiện chút nuối tiếc, có điều hai người ở nhà cũng tốt, anh có thể thấy cô mọi lúc mọi nơi, cũng không bị người ngoài làm phiền.

Jungkook quay về phòng, nhàm chán quá liền rót một ly nước nóng cầm trên tay, mở ti vi, chẳng có tiết mục gì làm anh hứng thú hết. Jungkook ấn bừa remote, trong lòng oán giận mẹ anh triệt để.

Biết hai người chỉ ở chung được có chừng đó thời gian còn dắt vợ anh chạy! Thật là, sau này không cho Lisa đi với bà nữa!

Đang nghĩ, điện thoại đặt ở đầu giường đột ngột đổ chuông, Jungkook cầm lấy xem, là ba anh.

"Lát nữa sẽ có người đem bữa tối tới cho con, tối nay Lisa với mẹ con không qua đâu, con tự lo đi."

Không tới? Tại sao? Jungkook siết điện thoại "Có chuyện?"

"Ở bệnh viện không thoải mái, ở nhà một ngày."

Giọng thượng tướng Jeon hơi khàn, nghe vào tai Jungkook cứ kỳ kỳ, cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.

Còn muốn hỏi nữa, thượng tướng Jeon đã ngắt điện thoại.

"Đừng khóc." Thượng tướng Jeon lau nước mắt cho Jeon phu nhân, ngón tay thô ráp, sờ trên mặt Jeon phu nhân ram ráp, thô kệch đặc trưng của đàn ông.

"Đều tại em." Jeon phu nhân luôn kiên cường, mới một chốc đã sắp suy sụp, nếu không phải bà cố chấp dẫn Lisa đi mua bánh bao con bé cũng không bị bắt đi. Nếu có nguy hiểm gì, đừng nói Lisa, cửa ải Jungkook bà qua cũng không nổi.

"Được rồi, khóc cũng vô ích, đừng khóc nữa, nhìn phiền lắm!" Thượng tướng Jeon xưa nay không biết nói chuyện nhẹ nhàng, cách quan tâm của ông hơi kỳ cục gượng gạo. Nếu không phải sống với nhau bao nhiêu năm rồi, chắc ông đã làm Jeon phu nhân tức chết.

"Chỗ đó hẳn là có camera giám sát, anh đã tìm người xử trí rồi, cũng thông báo với đội cảnh sát hình sự. Đội trưởng là lính cũ của anh, em yên tâm, nếu như vậy mà còn không tìm thấy người bọn họ cũng khỏi cần làm nữa!"

Đôi mắt thượng tướng Jeon sẫm lại, cặp mắt già nua sáng ngời, không giảm sự sắc bén theo năm tháng.

Jeon phu nhân không nói, chỉ cầm khăn tay cúi đầu, lại chảy nước mắt.

Mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều là cực hình, thượng tướng Jeon cai thuốc lá đã lâu cũng móc ra hút, hết điếu này đến điếu khác, không có lúc nào ngừng, Jeon phu nhân cũng chẳng cản ông như mọi ngày nữa.

Thư phòng toàn mùi khói, trong giây phút khẩn trương này, tâm trạng con người đặc biệt cáu kỉnh.

Đêm khuya dần, nhiệt độ xuống rất nhanh, bên ngoài lạnh căm căm, người đi đường đều co cổ, ra sức kéo cổ áo mình lên, vội vội vàng vàng về nhà.

Trong một kho hàng đổ nát đã lâu ở phía bắc thành phố, miệng Lisa bị nhét khăn tay, chỉ biết mở to mắt, siết chặt hai tay, nghe La Seung Hoon trả giá bán cô lần nữa.

"Một giá thôi, hai trăm ngàn!" La Seung Hoon thò hai ngón tay, không chịu nhượng bộ.

"Không được!" Một kẻ khác lắc đầu, người gã gầy quắt, lưng hơi gù, nhìn càng loắt choắt. Cái mặt dài ngoẵng gắn hai con mắt ti hí, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, nhìn là biết gian manh rồi.

"Ả bị mù, lại không phải gái tơ, quá đắt, bây giờ gái tơ mới nhiều tiền!"

La Seung Hoon trợn mắt "Mày nhìn rõ chưa! Mặt con tao đẹp số một đó! Với lại còn tốt nghiệp đại học danh tiếng, nếu không kẹt tiền tao không nỡ bán đâu!"

Tên kia trợn trắng mắt, khinh bỉ "Ông anh, xem ông nói kia, bọn này cần đại học nổi tiếng với không nổi làm cái gì? Đằng nào cũng quăng vào núi làm vợ người ta, là phụ nữ, đẻ được con là được!"

Nói rồi gã quay đầu nhìn Lisa.

Bây giờ đã khuya lắm rồi, trong kho chỉ thắp hai ngọn nến, dưới ngọn lửa lập lòe sắp tắt, Lisa mặt mũi thanh tú, môi hồng răng trắng, cả người toát ra hơi thở đặc trưng của người có học, cho dù bị trói nhếch nhác trên đất, cũng có vẻ đẹp riêng.

KẾT HÔN CÙNG EM (LIZKOOK)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ