Chương 8

17 2 2
                                    

"Cậu dạo này hay nói chuyện một mình lắm nha, y như bị ma nhập."

Chung Đại cười, cậu làm gì bị ma nhập, ma ám thì đúng hơn. Trong giờ học cậu không để ý thầy cô giảng bài, những điều cần chú ý đều được Kim Mân Thạc đánh dấu lại cho cậu học. Hồn ma đẹp trai, thông minh, tài giỏi ngồi trong lớp, hay hỏi bài, nói chuyện với anh. Bạch Hiền nói cậu hay nói chuyện một mình không có gì lạ.

"Làm gì có."

"Tớ cũng nghe thấy."

Haiz...cả lớp trưởng cũng nghe thấy, mặc kệ vậy.

Bạch Hiền đập tay cậu nhìn về phía trước, tinh nghịch nháy mắt. Kim Chung Đại này thật may mắn, ai có mắt đều nhìn ra Hoàng Tử Thao có ý mờ ám với Chung Đại.

Cả tháng nay Tử Thao như âm hồn bất tán, hễ cậu ở đâu là anh ta theo đó. Hại cậu không biết bị bao nhiêu nữ sinh trong trường nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn. Kim Mân Thạc là hồn ma thật sự còn chưa làm cậu thấy phiền như vậy.

--------------------------

"Mân Thạc, nếu bây giờ có kẻ chặn đường chúng ta anh sẽ làm gì?"

Gần tới ngày lễ tri ân thầy cô, văn nghệ văn gừng choáng gần hết thời gian. Cậu không tham gia nhưng hằng ngày vẫn có mặt để cổ vũ tinh thần cho Biện Bạch Hiền. Bây giờ khoảng 6 giờ tối, Chung Đại cùng Kim Mân Thạc đi trên con đường vắng không một bóng người, lúc chiều chiếc xe đạp yêu quý đòi bãi công vào bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày.

Câu hỏi đột ngột của Chung Đại làm Kim Mân Thạc dừng bước, anh có thể làm gì khi chỉ là một hồn ma không chạm vào được ai ngoài cậu. Không chạm được đồng nghĩa với không đánh được, cậu biết rõ mà còn hỏi anh.

"Anh khỏi cần nghĩ nhiều hại não, nhìn xem."

Có ba tên đang tiến về phía cậu, trên môi là nụ cười vạn năm không đổi của các bậc yêu râu xanh. Lúc hỏi Kim Mân Thạc câu đó cậu đã nhìn thấy ba người này rồi. Đêm tối trên đường vắng vẻ gặp mấy tình huống này không có gì là lạ, những lần trước cậu giải quyết như thế nào thì hôm nay cứ thế mà làm. Nhìn chiếc áo đồng phục trắng mặc trên người và hồn ma đẹp trai đứng bên cạnh có chút ảo não, thế này phải nhẹ tay một chút.

Tên trọc đầu cao cao đi đến trước mặt cậu, nụ cười dê xồm treo trên môi thật hợp thời, mở lời 'tán tỉnh' :

"Đi đâu một mình buồn vậy nè, có cần anh đưa em về nhà không?"

Kim Mân Thạc lo lắng, nếu anh là người nhất định ba tên này phải bó bột...nhưng mà Chung Đại rất bình tĩnh thì phải, còn có những hành động khiến anh không hiểu gì cả. Cậu nhóc này lại muốn bày trò gì nữa đây.

Chung Đại không chút nao núng, nở nụ cười e lệ.

"Trên đường đi học về xe đạp em bị hư phải đi sửa, nhà cũng không còn xa không cần làm phiền các anh đâu."

Tên đầu đinh đứng bên cạnh nói chen vào, nhìn cậu bé xinh đẹp trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

"Em nói gì lạ vậy ba anh tiện đường, tiện đường mà."

Chung Đại nhìn về phía xa xa nơi đậu hai chiếc xe, tiện đường cái con khỉ, rõ ràng là ngược đường. Vân vê vạt áo tỏ ra khó xử.

"Nhưng mà..."

Tên cuối cùng, bề ngoài dễ nhìn nhất, lịch sự nhất mở miệng. Chung Đại không cần hỏi cũng biết đây là tên cầm đầu của hai ông anh còn lại. Thầm khinh bỉ, dân lưu manh giả danh trí thức.

"Dù sao cũng tiện đường, em đẹp như thế đêm hôm đi một mình không tiện, để anh đưa em về, ba mẹ ở nhà chờ lâu không thấy em về sẽ lo lắng."

Chung Đại đắn đo một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.

Ba tên mừng như điên, thằng nhóc này dễ lừa thật.

Chỉ có thể dùng hai từ 'hóa đá' để hình dung Kim Mân Thạc, Chung Đại không phải là người dễ 'dụ' thế này.

"Cậu ngốc hay sao mà đi theo bọn họ."

Chung Đại liếc xéo Kim Mân Thạc, im lặng bước theo ba người kia. Lúc đầu cậu cũng định đánh nhanh rút gọn nhưng nhìn Kim Mân Thạc cậu lại nổi hứng muốn đùa.

Tên đầu đinh ngồi lên xe tên trọc đầu, còn tên 'trí thức' chờ cậu ngồi lên xe, đợi mãi không thấy Chung Đại lên xe,  hắn quay lại, hỏi :

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Sep 24, 2021 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[XiuChen] [EXO] [Edit] Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ