Chương 37: Nguyên tội (3)

1.3K 35 0
                                    

Mặc dù rất thương tâm, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt, dựa vào can đảm của Kỉ Dĩ Ninh, cho dù cô có thêm mười lá gan nữa, cũng tuyệt đối không dám làm chuyện cả đêm không về. Kỉ Dĩ Ninh từ nhỏ đã có cách sinh hoạt như chim bồ câu, khi trời tối nhất định sẽ hướng về nhà mà bay, dù muộn đến đâu cũng phải về nhà.

Cho nên kỳ thật Kỉ Dĩ Ninh nghĩ rất đơn giản, cô cho mình nghỉ một ngày, trốn tránh một ngày, đến khi bầu trời tối đen sẽ trở về. Cô còn mang theo một túi mỹ phẩm bên người, để nếu khóc đến sưng mắt thì khi trở về cũng không bị Đường Dịch nhìn thấy, cô muốn dùng phấn lót trang điểm một chút, như vậy cũng có thể che được mà. Thậm chí khi Kỉ Dĩ Ninh xin phép quán trưởng nghỉ làm còn đặc biệt đưa ra một yêu cầu, nếu người nhà cô hỏi cô đi đâu, hi vọng quán trưởng có thể giúp cô nói vòng vo một chút.

Người nhà này, dĩ nhiên là Đường Dịch rồi. Kỉ Dĩ Ninh suy nghĩ mọi việc đều chu đáo như vậy, cô chỉ muốn cho mình một ngày nghỉ thôi mà.

Điều Kỉ Dĩ Ninh không ngờ được chính là, cô hiển nhiên đánh giá thấp trình độ suy nghĩ cẩn thận của Đường Dịch.

Nhìn mặt mà nói chuyện là bản năng của Đường Dịch, xác định rõ tâm lý của đối thủ để ra đòn quyết sách chính là phong cách của Đường Dịch. Vì vậy ngày hôm nay, Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không biết, chẳng qua chỉ vì một lời nói dối của cô cũng đã chọc phải Đường Dịch, thiên hạ đại loạn rồi.

Trên thực tế, ngay khi Kỉ Dĩ Ninh vừa đón xe đi đến nông thôn ở ngoại ô không lâu, Đường Dịch liền phát hiện có gì đó không đúng.

Nguyên nhân không đúng chính là có một hương vị không nên xuất hiện.

Đường Dịch và Giản Tiệp vừa nói chuyện xong, đợi Thiệu Kì Hiên kiểm tra toàn bộ cho Giản Tiệp, tất cả mọi việc đều ổn thỏa, Đường Dịch mới rời khỏi bệnh viện.

Ở cuối hành lang là như thế này: trong lúc đợi thang máy, Đường Dịch bỗng nhiên bắt đầu thấy không đúng. Xác định thêm vài phút đồng hồ, Đường Dịch không có biểu lộ gì vẫn bước đi thong thả, đi đến một cái thùng rác bên cạnh thang máy thì dừng lại, cũng không nói gì, mà cứ nhìn chằm chằm vào nó.

"Anh nhìn thùng rác làm gì?" Thiệu Kì Hiên đổ mồ hôi nói: "Anh lại bị thần kinh rồi đúng không?"

Từ nhỏ đến lớn bộ dạng biến thái hề hề của Đường Dịch anh thấy nhiều rồi, nhưng mỗi một lần thấy được, bạn Thiệu của chúng ta vẫn thấy có áp lực tâm lý rất lớn.

Đường Dịch từ trên cao nhìn xuống cái thùng rác đó thêm vài phút đồng hồ, thang máy đã đến anh cũng không đi vào, Thiệu Kì Hiên vừa định kéo anh đến thang máy, lại nghe thấy Đường Dịch hỏi ra một câu không thể giải thích được: "Trong này có cái gì?"

"Đồ bỏ đi đó." Cái vấn đề quỷ gì thế này, trong thùng rác ngoại trừ đồ bỏ đi thì còn có thể có cái gì?

Vốn tưởng rằng đã thỏa mãn lòng hiếu kì về thùng rác của vị thiếu gia này thì có thể kéo anh bước vào thang máy, lại không ngờ tới Đường Dịch bỗng nhiên vung ra một câu: "Hủy đi nó."

[HOÀN] Đen Trắng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ