6:00
Jungkook đứng trước gương ngắm nhìn gương mặt của mình, dưới đôi mắt xinh đẹp đã xuất hiện vài đường nét mỏi mệt.
Đêm qua giấc ngủ của cậu chẳng thể trọn vẹn, nó cứ chập chờn mãi. Sau khi đã chuẩn bị gọn gàng, Jungkook chậm chạp lết tấm thân mệt lả ra khỏi nhà, tất cả bộ phim kinh dị đều không đáng sợ nhưng lại rất đáng sợ khi nó dựa trên một sự kiện có thật.
Trái ngược với cậu, Taehyung lại mang vẻ vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc. Phải thế rồi, có người nào hôm qua cứ nghĩ đến cảnh được ôm lấy thân người mình thích là lại cười mãi đấy thôi, còn chút hương thơm ngọt ngào vương vấn lại nơi bàn tay, mùi hương vừa ngọt vừa dịu khiến cho người khác dễ chìm vào yêu thương.
Con đường đến trường luôn cô độc, nay lại có thêm một bóng người vui vẻ.
Taehyung đi song song với cậu, miệng cứ luyên thuyên không ngừng. Chuyện trên trời, dưới đất, trong vụ trụ đều được anh kể lại, Jungkook ánh mắt lờ đờ, cái tai tội nghiệp của cậu sắp bị hỏng luôn rồi.
"Từng có người nào nói với cậu là cậu rất phiền chưa?"
"Tôi chỉ nói nhiều với những người tôi yêu quý thôi đấy, có cần phải lạnh lùng vậy không chứ, tôi phiền đến vậy sao?"
Taehyung đang vui vẻ nói chuyện nghe được lời nói chen ngang của cậu thì bĩu môi, mắt anh cụp xuống, cất giọng đáng thương vô cùng.
Jungkook tuy tính cách khá lạnh lùng nhưng cậu lại rất dễ mềm lòng, đối với những biểu cảm như vậy, thật sự cậu không kiềm lòng nỗi, có chút tự trách. Cậu đi gần anh hơn, giọng nói nho nhỏ.
"T-tôi cũng đâu bảo cậu phiền, chỉ là tôi không thích ồn ào cho lắm."
"Mắc bẫy rồi.", nụ cười ranh mãnh của Taehyung thoáng chốc xuất hiện, đã có cơ hội thì phải tận dụng chứ.
"Xin lỗi vì đã làm phiền đến cậu, tôi rất ít bạn bè, thật sự rất cô đơn. Tôi có nhiều tâm sự nhưng lại ít khi được nói ra, tôi rất quý cậu nên mới muốn bày tỏ ra hết những suy nghĩ trong lòng, tôi thật sự không cố ý làm phiền cậu đâu, xin lỗi..."
Kim Taehyung học hỏi rất nhanh, mánh khóe giả nai này của anh là học từ cậu mà ra, diễn cũng thật sự quá đạt rồi.
Taehyung cứ thế bước đi thật nhanh, bỏ lại Jungkook vẫn còn đang tự trách đằng sau, cậu ấy lúng túng không biết xử trí thế nào.
Jungkook cũng nhanh chân đuổi theo, giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu dỗ dành.
"Nếu cậu không có ai cùng chia sẻ thì tôi sẽ sẵn lòng lắng nghe cậu mà, tôi chỉ là không quá thích sự ồn ào thôi, tôi không phải...", ánh mắt cậu bối rối, lời nói cũng bắt đầu không rõ ràng.
"Thật không?", lúc này Taehyung đột nhiên ép sát lấy cậu, vẻ mặt nghiêm túc đi cùng với giọng điệu cứng rắn.
"Th-thật.", Taehyung đột ngột tiến sát lại cậu, mùi hương nam tính của anh phảng phất ở không khí gần, trong thoáng chốc tâm trí của Jungkook rơi vào hoảng loạn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Vkook ] [ Hoàn ] - | 𝐶ℎ𝑎̀𝑜 𝑐𝑎̣̂𝑢, 𝑡𝑜̂𝑖 𝑙𝑎̀ 𝐾𝑖𝑚 𝑇𝑎𝑒ℎ𝑦𝑢𝑛𝑔 |
FanficLần đầu tiên yêu thích một người con trai. Những cảm xúc lạ lẫm liên tục xuất hiện, những lời chỉ trích rồi sẽ xuất hiện nếu ta yêu nhau. Nhưng tôi lại chẳng quan tâm, xã hội này vốn vẫn luôn hoạt động và phán xét. Tôi yêu em, và sẽ theo đuổi em đế...