Tác giả: Tại Cật Kê Bài
Edit: hyenaz
__________________________
Đôi khi Cung Dã sẽ cảm thấy hắn trở nên có chút không giống chính mình. Hắn trước kia làm cái gì cũng sấm rền gió cuốn, luôn tranh thủ đạt được thành quả với tốc độ nhanh nhất, chưa từng cố kỵ bất cứ điều gì. Hiện tại trên phương diện tình cảm thế mà lại sợ đầu sợ đuôi như thế, thật sự không giống hắn.
Cung Dã đóng máy tính, mệt mỏi nhắm mắt nhéo nhéo mũi, giọng có chút khàn khàn nói: “Sau khi về nước tôi muốn nghỉ ngơi hai ngày, trong lúc đó công ty có việc gì cậu trực tiếp liên hệ Cung Trục.”
Trợ lý bên cạnh gật đầu, “Vâng Cung tổng.”
Điện thoại trên bàn làm việc vang leng keng leng keng hai tiếng, Cung Dã vẫy vẫy tay bảo trợ lý đi ra ngoài, cầm lấy di động vuốt sang nghe máy.
“Mẹ?”
“Ừm... Tiểu Dã, con xử lý xong việc bên đó chưa?” Giọng nữ hơi mệt mỏi từ ống nghe truyền ra.
“Vâng, xử lý xong rồi, ngày mai về nước.” Cung Dã nhíu mày, hiện tại hẳn là hai giờ sáng theo giờ trong nước, tại sao mẹ lại gọi cho hắn vào lúc này.
“Chuyến bay mấy giờ? Mẹ để Tiểu Lưu đến sân bay đón con.” Giọng điệu mẹ Cung có chút cẩn thận.
Cung Dã vẫn có chút hiểu mẹ mình, nghe mẹ nói hai câu này liền biết trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện, “Mẹ, có chuyện gì trực tiếp nói cho con, ngay bây giờ.”
Thanh âm bên kia dừng một chút, hồi lâu cũng chưa mở miệng, nhưng cũng không có cúp điện thoại.
“Mẹ”
Cung Dã còn chưa nói xong đã nghe được giọng dì Lâm từ ống nghe truyền ra.
“Phu nhân! Phu nhân! Tiểu Niệm thiếu gia tỉnh rồi!”
“Niệm Niệm xảy ra chuyện gì?” Cung Dã trong lòng trầm xuống, thân thể không tự chủ được từ ghế trên ngồi dậy, nhíu mày thật chặt.
Mẹ Cung luống cuống, nói thật nhanh: “Không sao, Niệm Niệm chỉ bị thương nhỏ ở tay, con cúp máy trước, mẹ đi xem nó.”
Thanh âm bíp bíp truyền ra từ điện thoại, cuộc gọi kết thúc.
Cung Dã thở phào, biết mẹ cũng sẽ không đón mình nữa, trực tiếp nhờ trợ lý đặt vé máy bay gần nhất vội vàng trở về.
Hắn ngồi ở cabin gọi cho Lâm Niệm hai lần, toàn bộ đều là tắt máy.
......
Nước C.
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Trong phòng bệnh VIP ở tầng cao nhất, Lâm Niệm nằm trên giường bệnh, cánh tay bị bao thành bánh chưng, thái dương cùng gương mặt cậu đều có chút trầy da, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có chút ngây ngốc, trong lòng hơi bối rối.
Cậu nhớ rõ ràng mình ở quán bar uống rượu cùng Thời An, tại sao ngủ một giấc lại ở đây rồi?
“Dì Cung, không phải... Mẹ... Mẹ sao lại?”
Lâm Niệm theo bản năng từ trên giường muốn ngồi dậy, mẹ Cung chạy nhanh ngăn cậu lại, “Đừng nhúc nhích, cẩn thận bị thương cánh tay.”
Lâm Niệm cúi đầu nhìn thạch cao, thật sự một chút cũng không cảm giác được cánh tay bị đau.
... Cho nên tại sao cánh tay cậu lại bị như vậy? Cậu uống say rồi đánh nhau?
Lâm Niệm không dám hỏi mẹ Cung, chỉ có thể thấp thỏm bất an nằm trên giường, hết lần này tới lần khác nhớ lại ký ức tối qua.
Mẹ nó.
Cái gì cũng nhớ không nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình đùa giỡn anh trai nhỏ bị đối tượng của người ta đánh?
... Không thể được?
Thời An đùa giỡn anh trai nhỏ, bị người đánh, mình đi lên giúp đỡ, sau đó cũng bị người đánh?
Ừm... Cái này nhưng thật ra cũng có chút khả năng.
“Ngủ đi Niệm Niệm, nhân lúc cánh tay không đau ngủ một giấc, chút nữa đau thì gọi cho mẹ, bên ngoài có người canh.”
“Mẹ cũng đi ngủ đi, con không sao, không đau chút nào.”
Mẹ Cung nhìn vết thương trên mặt Lâm Niệm thở dài, gật gật đầu rồi xoay người đi.
Lâm Niệm bị tiếng thở dài của mẹ Cung dọa sợ, cậu chờ mẹ Cung rời khỏi đây, nhanh chóng hướng ánh mắt về phía dì Lâm.
Dì Lâm là bảo mẫu của Cung gia, rất tốt bụng.
“Dì Lâm, tôi không bị hủy dung chứ?”
“Không, chỉ là có vết xước nhỏ.” Dì Lâm nói cũng thở dài.
“???”Nếu chỉ là vết xước nhỏ, vì sao một người hai người đều thở dài trước mặt cậu?
Thật đáng sợ, đừng dọa cậu như vậy chứ!
“Dì Lâm, có thể tìm giúp tôi cái gương không?”
Dì Lâm lấy điện thoại mình ra, mở camera trước, đưa cho Lâm Niệm, “Tự mình nhìn xem, có phải chỉ bị xước nhẹ hay không.”
Lâm Niệm nghiêm túc nhìn nhìn mới yên tâm, cậu nhăn mũi hỏi: “Đúng rồi, cánh tay tôi tại sao lại rơi xuống?”
“Con không nhớ rõ?” Dì Lâm bỏ điện thoại vào trong túi, có chút kinh ngạc, sau đó lại thở dài, “Quên đi, con ngủ trước đi, ngày mai lại nói.”
Lâm Niệm: “???”
Cái gì chứ, như vậy chẳng lẽ không phải sẽ càng khơi dậy tò mò sao? Làm sao tôi có thể ngủ được?!
....
Cung Dã trở lại nước C vừa lúc vào buổi sáng.
8 giờ, hắn hỏi địa chỉ, vội vã chạy tới bệnh viện.
Lâm Niệm dường như mới vừa tỉnh, mặc đồng phục bệnh nhân, được dì Lâm đút từng thìa cháo.
“Chú Cung....” Lâm Niệm nuốt một ngụm cháo, đôi mắt sáng lấp lánh, “Anh”
Cung Dã trong lòng chua xót, không chờ Lâm Niệm nói xong đã cúi người qua ôm lấy cậu, dì Lâm bưng bát ngồi một bên, chờ hai người ôm xong rồi cầm bát để vào tay Cung Dã, “Cậu đút đi, tôi đi rót cho Niệm Niệm ít nước.”
Cung Dã gật đầu nhận lấy, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như hắn, vậy mà thời khắc nhìn thấy Lâm Niệm mắt có chút hồng.
“Mặt với tay, sao lại bị như vậy?” Cung Dã cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh hơn chút.
Lâm Niệm có chút xấu hổ: “Em cũng không nhớ rõ, chút nữa đi hỏi dì Cung đi...”
“Đau không?” Cung Dã nhìn chằm chằm cậu, “Bị như vậy lúc nào?”
“Không đau, không đau chút nào, đêm qua em tỉnh đã ở bệnh viện.”
Cung Dã múc muỗng cháo đưa tới bên miệng Lâm Niệm, Lâm Niệm hé miệng, ngoan ngoãn nuốt vào.
TV của bệnh viện đang phát tin tức bát quái*, Lâm Niệm vừa uống cháo vừa bên có bên không nghe.
*tôy chả biết dịch như nào cho thuần Việt
[Hiện tượng mạng “Quên Quên Không Niệm” ở quán bar hôn môi cùng đồng tính bị chụp, trong một đêm quy mô fans tăng lên khủng khiếp, có phải là nhóm hủ nữ hay không...]
Từ từ?
Quên Quên Không Niệm? ID của Lâm Niệm.
Cung Dã và Lâm Niệm đồng thời ngước mắt nhìn về phía TV.
Cung Dã nhướng mày, đầu lưỡi áp vào má, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV.
“???” Lâm Niệm nhìn bản thân trên TV say khướt bị một người đàn ông ôm vào trong ngực, vẻ mặt sững sờ, cậu dùng cái tay không bị thương kia của mình bắt lấy cánh tay Cung Dã, “Không phải, từ từ!”
“Thế nào?” Giọng Cung Dã hơi lạnh.
“Em... Chú... Đây không phải...” Lâm Niệm rất hoảng loạn, thế này khác nào mình bị bắt quả tang ngoại tình?!
“Không phải?”
“Không phải, đây là Thời An! Lúc trước em đã nói với anh, một đứa nhỏ thôi!” Thời An cũng là một thụ! Còn rất lẳng lơ! Hai người bọn họ cả đời cũng sẽ không có cái gì! Cậu thật sự không ngoại tình! Nhưng cái video kia quay thật sự rất ái muội, cậu và Thời An chiều cao không chênh lệch lắm, cậu nhớ rõ hai người bọn họ lúc ấy rõ ràng là đang kề vai sát cánh nói chuyện, tại sao lại nhìn giống đang hôn môi thế chứ!
“Niệm Niệm, em cho rằng tôi quá dịu dàng với em đúng không?” Cung Dã đặt bát xuống, đôi mắt tối sầm duỗi tay xoa môi Lâm Niệm có chút tái nhợt, như muốn từ trên đó chà rớt vật gì đó không sạch sẽ.
“Chú Cung....”
Lâm Niệm bị xoa có chút đau, cậu né tránh phía sau, Cung Dã lại kéo cậu một chút, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi mở hàm răng ra, tùy ý đoạt lấy hắn không khí phía trong.
“Ưm.... Đừng...” Lâm Niệm đỏ mặt giãy giụa.
Cung Dã khó thở, nhưng lại sợ bị thương cánh tay của cậu, chỉ có thể buông ra.
“Bởi vì là một đứa nhỏ, cho nên em cảm thấy tôi sẽ không sao cả sao?” Cung Dã nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cậu, cảm thụ rõ ràng nhiệt độ trên mặt.
“Không có, cái video này góc quay quá kỳ lạ, bọn em lúc ấy chỉ đang nói chuyện....”
“Nói chuyện cần dựa vào nhau gần như vậy sao?” Cung Dã đột nhiên cười, hắn cảm thấy mình rất không bình thường, rất buồn cười.
“Bởi vì quán bar quá ồn ào.... Bọn em thật sự không có... Hôn môi...” Lâm Niệm cúi đầu, giọng rất nhỏ, cậu cảm giác mình quả thật còn oan hơn cả Đậu Nga*, nhưng cậu cũng biết Cung Dã hiện tại nhất định rất tức giận, rốt cuộc dù ai nhìn cái kia cũng sẽ hiểu lầm, “Anh tin em.... Em thật sự không có....”
*“Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Chi tiết: https://www.google.com/amp/s/m.tinhhoa.net/cau-chuyen-luan-hoi-oan-hon-dau-nga-doi-mon-no-500-nam.html/amp
“Được rồi, tôi tin.” Giọng Cung Dã có chút khổ sở.
Nếu không, có thể làm gì bây giờ?
Lâm Niệm nắm lấy ngón tay Cung Dã, tim đập loạn xạ, hốc mắt đỏ lên, “Chú Cung, em có thể thề với anh, em chỉ hôn môi với anh, thật sự! Bọn họ đều nói bậy... Em sẽ không ngoại tình....”
“Không sao, tối qua em uống say.” Giọng Cung Dã rất ôn nhu, khóe miệng giật giật, nhưng không có cười.
“Không phải, không phải say hay không, bọn họ thực sự nói bậy, chuyện em không làm nhất định sẽ không làm.” Lâm Niệm biết Cung Dã căn bản không tin mình, cậu tủi thân buông ngón tay Cung Dã ra, một tay che lại đôi mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được bắt đầu rơi nước mắt.
Cung Dã không biết mình có nên tin Lâm Niệm hay không, bởi vì trong tiềm thức hắn cảm thấy Lâm Niệm không hề thích mình, loại lời nói này rất làm ra vẻ, nhưng thực sự là ý nghĩ của hắn. Hắn không biết loại hôn nhân không hề có cơ sở tình cảm này của bọn họ, Lâm Niệm sẽ quý trọng hay không , nếu không quý trọng, như vậy việc Lâm Niệm ở sau lưng mình làm chuyện gì đó cũng không có gì lạ.
“Chú ơi... Hu hu... Em tìm Thời An đến làm sáng tỏ một chút được không?” Lâm Niệm khóc nức nở nói, “Em uống say, nhưng cái này em nhớ rất rõ ràng, em thật sự... Thật sự không có như vậy...”
Đều là một đám truyền thông rác rưởi mù quáng, cậu cũng không phải minh tinh, tại sao muốn đưa cậu vào tin tức giải trí chứ.
Lâm Niệm vừa khóc liền dừng không được, không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở.
Dì Lâm trở về lại nhìn thấy cảnh này.
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Dì Lâm hoảng sợ, hai vợ chồng vừa mới gặp mặt đã cãi nhau?
“Trẻ nhỏ, cáu kỉnh thôi.” Cung Dã lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Niệm.
Lâm Niệm bận khóc, không phản bác lại lời Cung Dã, trong lòng lại đối với câu “cáu kỉnh” kia rất không vừa lòng, cậu cố gắng bình tĩnh lại.
Cảm xúc, nước mắt bị kìm nén.
Quá khổ sở, không hiểu sao nằm viện, không hiểu sao bị đưa tin nóng.
Tại sao lại không thể giải thích được.
“Cánh tay em ấy vì sao lại bị như vậy?” Cung Dã hỏi dì Lâm.
Dì Lâm nhớ tới điều này lại tức giận, bà rót nước xong, giọng điệu giận dữ bất bình, “Bị người ta đẩy từ trên cầu thang xuống, cũng không biết là ai vô lương tâm như thế, Cung phu nhân đi kiểm tra theo dõi, bắt được hắn nhất định để hắn ngồi tù!”
“A?” Lâm Niệm lau nước mắt, “Tôi... Tôi bị đẩy xuống ở đâu?” Tại sao một chút ký ức cũng không có, chẳng trách mặt cậu đau như vậy, nhất định là bị cọ xát rồi.
“Đẩy xuống dưới?” Cung Dã nhíu chặt mày nhìn về phía Lâm Niệm, “Còn có chỗ nào khó chịu không? Kiểm tra đã làm hết chưa?”
Lâm Niệm gật gật đầu.
Dì Lâm bên cạnh đáp: “Đã làm đã làm, không sao, chỉ là cánh tay bị trẹo chút, bác sĩ nói đắp thạch cao sẽ nhanh lành, thật ra không nghiêm trọng như vậy.”
Cung Dã gật gật đầu, “Tôi còn có việc, đi trước.”
Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Lâm Niệm, không chút do dự xoay người đi ra ngoài, bóng dáng mang theo khí lạnh.
Lâm Niệm cong môi, lại muốn khóc.
Làm sao bây giờ, chú Cung nhất định rất giận cậu, nhất định cảm thấy nhân phẩm của đối tượng liên hôn này rất kém cỏi, nhất định bắt đầu thất vọng về cậu rồi.
“Dì Lâm, tôi tới bệnh viện như thế nào?”
Dì Lâm ngồi trên giường, đưa nước cho cậu, “Ở hành lang bệnh viện bị người đẩy xuống, đúng lúc y tá đi ngang qua thấy được.”
“Tôi tới bệnh viện làm gì chứ...” Lâm Niệm cắn cắn môi, dù nghĩ thế nào cũng không ra.
Cậu nhớ rõ mình đang ở quán bar cùng Thời An uống rượu, cùng Thời An uống rượu...
Sau đó Thời An cùng một người đàn ông nhìn rất tuấn tú cãi nhau ầm ĩ...
“Anh đừng có chuyện gì cũng quản em được không! Anh cái tên thẳng nam lừa hôn này... Thẳng nam chết tiệt!” Thiếu niên say khướt ngồi trước quầy bar, chỉ tay vào người đàn ông cao hơn cậu một cái đầu trước mặt, “Em gả cho anh! Là may mắn của anh! Anh không cần ở chỗ này ép ép buộc buộc em, còn nói chia phòng ngủ... Em không chia! Đồ tồi!!!”
Sau đó... Sau đó Thời An liền đá trứng người nọ...
Sau đó bọn họ tới bệnh viện...
Lâm Niệm nhớ lại một chút, người đàn ông nhìn rất đẹp trai kia chính là người mấy ngày trước kết hôn cùng Thời An, bọn họ còn tổ chức hôn lễ, mình cũng tham gia.
Sau đó bọn họ liền đi làm kiểm tra, mình vừa chuẩn bị về nhà, vì sao lại bị người ta đẩy xuống cầu thang?
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT/H VĂN] Thê sắc liêu nhân
Teen FictionTác giả: Tại Cật Kê Bài Tình trạng: bản gốc (hoàn), edit (hoàn CV, phiên ngoại:?) Bản edit dựa trên bản QT (trên koanchay) của bạn exothuyenngoc và google dịch (https://www.bookmobe.com/book/49978/catalog/) ĐỌC KĨ TAG! Chưa đủ 18 tuổi cân nhắc trước...