Chương 57

2.6K 171 70
                                    

—— Tôi cảm thấy............ Tôi cảm thấy cô ấy nên là của tôi.

Đúng không?

Tần Hải Dao nói ra hai câu này thật khí phách, cộng với sự khẳng định trong mắt nàng, nếu không phải ở bên cạnh nàng đã một thời gian dài, Khương Trăn Nguyệt thật sự cho rằng Tiểu Hải không có mất trí nhớ, đây mới chân chính là Tần Hải Dao.

Cái này muốn nàng ấy trả lời như thế nào?

Khương Trăn Nguyệt khụ một tiếng nói: "Chúng tôi...... Chúng tôi trước đây không thân lắm."

Nàng ấy nói lời này cũng không có gạt người.

Nàng ấy và Nguyễn Y Hàm trước kia xác thật không thân.

Thậm chí còn không nói qua mấy câu với nhau.

Tần Hải Dao nhìn Khương Trăn Nguyệt, gật đầu nói: "Ừm, hai người không thân."

Không biết vì cái gì, thời điểm Tiểu Hải nghe được Khương Trăn Nguyệt nói nàng ấy trước kia cùng Nguyễn Y Hàm không thân, trong lòng giống như thở phào nhẹ nhõm.

Khương Trăn Nguyệt:???

Từ nhỏ đến lớn, Khương đại tiểu thư đều khí phách hào sảng cho người ta đào hố, chưa từng bị người đào hố bao giờ.

Nhưng hôm nay......

Thật sự bị Tiểu Hải thành công chém giết.

Đêm nay.

Có nhiều người bị mất ngủ.

Đây là lần đầu tiên Tần Hải Dao ngủ an ổn, nàng tựa hồ nằm mơ.

Cảnh trong mơ, đối với nàng mà nói chưa gặp qua bao giờ.

Trong mộng, tuy rằng không có hình ảnh, nhưng nàng ngửi thấy một mùi hương bạc hà quen thuộc, nàng cảm thấy cơ thể mình như rơi vào trong một khu rừng bạc hà, bị cái loại cảm giác quen thuộc cùng tràn đầy hơi thở an toàn này bao phủ, làm nàng ngủ đặc biệt thoải mái.

Sáng hôm sau.

Nguyễn Y Hàm thức dậy rất sớm, cô một mình ngồi ở trong viện, nhìn phương xa ngây người.

Cô một đêm không ngủ.

Trong khoảng thời gian này, mất ngủ đối với cô mà nói là chuyện bình thường.

Lại lần nữa gặp nhau......

Cô thật sự trào dâng mọi cung bậc cảm xúc.

Cô và Tiểu Hải......

Không ngừng chia cắt......

Nguyễn Y Hàm luôn lo lắng bất an, cô nhớ lời Tuệ Quả pháp sư đã từng nói: "Phải tránh, Phật châu kia không thể tháo xuống."

Chỉ cần Tiểu Hải không tháo xuống Phật châu, nàng nhất định sẽ như vậy an ổn hạnh phúc, trải qua nhân sinh bình đạm.

Nếu nàng tháo xuống......

Sau khi Tần Hải Dao thức dậy, thấy Nguyễn Y Hàm ngồi ở trong viện, nàng khoác áo bước ra.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Mùi hương quen thuộc.

Không cần quay đầu, Nguyễn Y Hàm cũng biết là Tiểu Hải, trái tim đột nhiên căng thẳng, khẩn trương.

[BHTT][Edit] Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ - Diệp SápNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ