Chương 3

1K 129 24
                                    

Ngụy Vô Tiện uống rượu cả buổi tối, trên người còn vương chút mùi rượu. Hắn định ghé sang nhà Giang Trừng tắm rửa, nhân tiện thăm Giang Yếm Ly một chút rồi mới về nhà.

Giang Yếm Ly đã nấu sẵn canh gừng cho hai đứa em trai của mình. Thực ra thể chất của Ngụy Vô Tiện không được tốt lắm, trời vừa mưa một trận là toàn thân hắn sẽ lạnh cóng, cả tay lẫn chân đều lạnh. Vì vậy mỗi khi trời mưa, Giang Yếm Ly sẽ ân cần nấu cho hắn một bát canh gừng, cho dù Ngụy Vô Tiện có không thích mùi vị của gừng thì cũng sẽ uống hết.

Ngụy Vô Tiện uống hai ngụm canh gừng nóng hổi mới cảm thấy tay chân bắt đầu ấm lên, rõ ràng thời tiết rất oi bức, nhưng thể chất Ngụy Vô Tiện là như vậy, bất kể trời nóng hay lạnh, chỉ cần đổ mưa là tay chân hắn sẽ như đóng băng.

Thực sự hắn cũng rất chú ý chăm sóc bản thân, ngoại trừ thể chất mang tính hàn thì chế độ ăn uống cũng như làm việc và nghỉ ngơi của Ngụy Vô Tiện đều rất có quy luật, cho nên hắn không mắc bất kỳ bệnh gì liên quan đến dạ dày hay tương tự.

Sau khi Ngụy Vô Tiện uống hết canh gừng, lại cùng Giang Trừng hàn huyên một lúc, tới khi chuẩn bị trở về thì đã gần mười giờ.

Giang Yếm Ly cũng không miễn cưỡng hắn, chỉ gật đầu cười rồi tiễn Ngụy Vô Tiện ra cửa.

Khi Ngụy Vô Tiện về đến nhà, trông thấy Lam Vong Cơ đang ngồi trên ghế sô pha, trên đôi chân dài thẳng tắp có đặt một quyển sổ, y đang vẽ gì đó. Không biết tại sao, Ngụy Vô Tiện đột nhiên muốn lấy quyển sổ đó xuống, để tự mình ngồi lên chân y...

Lam Vong Cơ nghe thấy động tĩnh, chỉ ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, sau đó lại chyên chú mang ánh mắt của mình di dời lên trên quyển sổ.

Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó bước nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, hỏi:

"Bữa tối anh đã ăn gì rồi?"

Lam Vong Cơ không nhìn Ngụy Vô Tiện, cũng không để ý tới lời hắn.

Ngụy Vô Tiện lại hét lên: "Lam Trạm! Lam Vong Cơ!"

Lam Vong Cơ lúc này mới nhìn Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói:

"Tôi muốn trở về."

Ngụy Vô Tiện nghe xong, ý cười trong mắt chậm rãi biến mất, giọng nói ẩn ẩn mang theo nguy hiểm:

"Anh nói cái gì?"

Giọng Lam Vong Cơ càng thêm lạnh, gương mặt như phủ thêm một tầng sương giá:

"Tôi nói, tôi muốn trở về, nghe hiểu chưa?"

Ngụy Vô Tiện hừ lạnh một tiếng, dường như là nghiến răng nghiến lợi đáp lại:

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Một tia tức giận thoáng vụt qua trong đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ, y lấy quyển sổ trên đùi ra đặt sang một bên, vừa định đứng dậy, nhưng không hay biết Ngụy Vô Tiện chính là đang đợi giây phút này. Ngay khi Lam Vong Cơ bỏ quyển sổ ra, hắn liền chớp thời cơ lập tức ngồi xuống, ấn y xuống ghế sô pha.

Lam Vong Cơ sững người trước hành động bất ngờ của Ngụy Vô Tiện, cảm giác được xúc cảm trên chân, ngữ khí vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng:

[MĐTS][Vong Tiện đồng nhân hiện đại] Xiềng XíchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ