Tôi là Thiên Bình, một thiếu niên trai tráng, khuân mặt tôi từ lâu đã được chúa trời ưu ái, ngài đã tỉ mỉ điêu khắc nên tôi - cực phẩm nam thần vạn người si mê, làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ phải thổn thức.
Phải nói, mấy em gái nai tơ mê tôi như điếu đổ, chỉ cần tôi xuất hiện gần đó thôi, là như thể thời khắc của con đĩ tình yêu đã đến và nó sẵn sàng kéo chân mấy ẻm khiến mấy ẻm ụp cái bản mặt vã trai của mình xuống hố. Chỉ cần tôi thở, là mấy ẻm đã có lí do để mà hú hét rõ khoái chí.
Dù vậy, tôi vẫn là chàng trai của nhiệt huyết. Vẫn là thân trai chí lớn, quyết tâm đi trên con đường học tập, ngày ngày nâng cao kiến thức để một mai giúp đất nước sánh vai với các cường quốc năm châ-
-Thằng Bình! Ra ngoài tạp hóa cô Liễu mua cho mẹ chai nước mắm coi!
-Dạaaaa.
Tôi dạ một tiếng như muốn vắt chanh vào tai mẹ tôi. Mong sao mẹ tôi có thể thấu hiểu mồn một sự không cam tâm của mình. Nhưng mẹ tôi, trải đời trên sa trường (nhà nội) đã mấy mươi năm, nên dù tôi cả vắt cả kí chanh vào tai mẹ, bà vẫn trước sau chung thủy một điệu bộ thân mang tạp dề, xỏ dép lào, và đôi bàn tay đầy chai sạn nắm vững cái muôi múc canh. Để chừng lúc tôi loạng quạng muốn làm phản, mẹ tôi có thể sẵn sàng gõ lủng đầu tôi.
-Mặc áo vào! Trừi ưi cái thằng này!
Mẹ tôi nghiến răng ken két, đến nổi từng câu chữ cũng khó nhằn mà thoát ra khỏi miệng mẹ. Tôi thì cũng đã sống với mẹ mười bảy năm rồi chứ ít ỏi gì nữa, khoảng thời gian quá dài để tôi có thể dự đoán trước được mẹ sẽ gõ lủng đầu tôi hay đạp cho tôi một phát lộn nhào, thế nên, tôi quyết chạy thục mạng vào phòng, vớ vội cái áo phông trắng mặc tạm lên người, đi ra tạp hóa cô Liễu.
Ơ, nhưng hình như tôi quên hỏi mẹ là mua nước mắt loại nào rồi nhỉ? Nhưng thôi, không sao, tôi còn lạ gì cái nhà này nữa, rồi khi tôi xách chai nước mắm Cá cơm về nhà. Kiểu gì mẹ cũng phải phang cho tôi một câu cảm động lòng người thôi, có mà chạy đằng trời, tại tôi tâm lý quá mà, hí hí.
Vừa đi, tôi lại vừa trải lòng với các bạn nè.
Mấy cái chuyện mà nam thần vạn người si mê, là tôi chém cả đấy! Thật ra tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc lông bông mười mấy tuổi đầu, vẫn nấu cơm quên bấm nút, vẫn thường xuyên bỏ cả vá cơm vào nồi khi nấu, vẫn mỗi lần gọi điện cho người khác thì luôn mồm hỏi 'mẹ ơi, mình nói gì nữa mẹ' và vẫn bị mẹ tét đỏ mông mỗi khi la cà quên cả giờ giấc ăn cơm như các bạn đấy thôi?
Sơ lược qua về hậu thế vững trãi, gia thế hiển hách của tôi cho mấy bạn chảy nước miếng chơi nè. Tôi là con một, mãi mãi là con một, vì mẹ tôi giờ đã quá sức mệt mỏi để đẻ thêm một thằng hay con nào nữa rồi. Cũng vì là con một nên tôi rất được cưng chiề-
-Thằng Bình! Mày ăn nhà ở đậu bao nhiêu lâu rồi mà giờ vẫn mua nước mắm cá cơm là sao? Hết sức nói nổi!
Với những lời sỉ vả kém sang trọng của bà, tôi chỉ bĩu bĩu môi, há, tôi chắc mẩm là mẹ tôi vì ghen tị với sự tâm lý và chu đáo của tôi nên mới nói thế! Chứ nhà đã đời nào ăn nước mắm Nam Ngư Đệ Nhị đâu! Lúc đấy, tôi vẫn tiêu soái lách qua người mẹ để mở cái tủ lạnh, vừa vặn trong mắt tôi chính là cái chai nước mắm Nam Ngư Đệ Nhị rỗng tuếch nằm trong bọc đen kề bên. Tôi liền đánh trống lãng
![](https://img.wattpad.com/cover/290173157-288-k753981.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Thiên Bình - 12 chòm sao - BL ] Ký sự của Thiên Bình
FanfictionThiên Bình có một cái ký sự, chỉ toàn những điều điên khùng...