Ta là một người bình thường, nếu nói ta có gì khác thường, thì chính là từ khi sinh ra đã bị người vứt đi.
Cha mẹ nuôi nhặt ta về, nuôi làm người giúp việc, khi ta tốt nghiệp cấp ba, trong nhà không có tiền, liền đuổi ta đi tìm việc.
Ta lăn lộn mấy năm, làm đủ loại nghề, cuối cùng cũng thuê được một căn phòng nhỏ xem như không tồi làm nơi ở lâu dài, còn tìm được một chân phục vụ nhà hàng lương bổng khá tốt.
Xung quanh ta không có bạn bè người thân, chỉ có cha mẹ nuôi không ngừng đòi tiền và công việc ngày đêm chồng chất, mỗi ngày đều có thể nhận lấy chán ghét của người khác, cô độc một mình.
Ta giống như một cái tai tinh vậy, luôn bị người chán ghét xa lánh. Sống bao nhiêu lâu, cũng dần quen rồi.
Một ngày nọ, ta bị cha mẹ nuôi dẫn một kẻ điên tới đâm chết, mục đích là lấy tủy cùng nội tạng của ta thay cho con gái ruột của họ. Linh hồn ta đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn họ phân xác, sau đó bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ hút tới nơi đây.
Xung quanh đều là màu vàng óng ấm áp, mây bạc lượn lờ mềm mại như tiên cảnh, song ở phía bên trái cách ta không xa lại có một vết nứt lớn đen thui xù xì rất xấu xí, đang không ngừng cắn nuốt lấy mây bạc xung quanh.
Đối diện ta còn có đầu lâu mặc áo choàng đen mang lưỡi hái và một người đàn ông lạ.
Đầu lâu kia tự xưng là Thần Chết, trong ánh mắt ghét bỏ của người đàn ông khoa chân múa tay với ta một hồi, kể vắn tắt cho ta câu chuyện của người kia.
Ta đại khái hiểu rồi.
Người đàn ông tóc đỏ trước mắt ta là một người xuyên không, vì một trận chiến khốc liệt mà thứ gọi là "đĩa" bị vỡ nát. Tuy rằng hiện tại "đĩa" đã được khôi phục nhờ Thần Chết, nhưng Thần Chết lại không đủ khả năng tiếp tục che chắn cho linh hồn ngoại lai của hắn, dẫn đến việc linh hồn hắn bị khe nứt thời không hút tới bên này.
Ta thì chỉ là một cái linh hồn đi ngang qua bị Thần Chết tiện tay tóm tới, ý đồ lừa gạt khe nứt thời không, nhưng thần lực đã cạn dẫn đến tình trạng hai chọn một như thế này.
Người đàn ông kia mà đi vào thì sẽ vĩnh viễn trở về thế giới gốc của hắn, còn ta, sẽ là hồn phi phách tán.
Lý do chọn ta trong hàng ngàn du hồn, chắc là vì ta rất vô dụng yếu ớt đi.
Ta dở khóc dở cười đem đầu lâu gạt sang bên, quan sát người đàn ông nọ.
Yêu thích cái đẹp là bản tính mà ha.
Một thân quân phục tràn đầy vẻ quý tộc như kiểu của Châu Âu ngày xưa, người kia cao lớn anh tuấn, mắt nâu điềm tĩnh vững vàng, tóc dài đỏ như máu xõa tung trên vai, bên miệng còn vệt máu tươi chưa lau hết khiến cho gương mặt điển trai nhiễm lên một tầng thê lương kỳ lạ, thân thể trong suốt như sắp sửa theo gió tan đi.
Là một người đàn ông rất đẹp a, ta nghĩ thầm.
"Ngài có người yêu thương chăng?" Ta cũng không hiểu tại sao, chỉ là muốn hỏi hắn như thế.

BẠN ĐANG ĐỌC
Mộng
FanficFanfic TCF, no CP, chỉ là một phút lên đồng của tác giả thôi :v "Người ơi, chúng ta gặp nhau đi, thời gian địa điểm tùy anh chọn, chỉ cần đừng là trong giấc mơ của em nữa."