the stars in the sky

625 81 0
                                    

Soobin không hiểu biết nhiều về những vì sao. Cậu đã cố gắng để học về chúng bằng việc đi tới thư viện, đọc qua những cuốn tiểu thuyết về các tinh vân, về các mặt trăng và về các hố đen trong vũ trụ. Nhưng cho dù cậu có thử để đầu óc mình được bao quanh bởi những thứ này đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào hiểu hết được.

Và bây giờ thì Soobin đang ngồi trên mái nhà mình, vòng hai tay qua ôm lấy đầu gối, ngẩng đầu nhìn hết ngôi sao nọ tới ngôi sao kia trong bầu trời ban đêm.

Cậu nghĩ về khoảng thời gian lúc sáng ngày hôm nay.

Ngày hôm nay, ở nhà ăn ồn ào tiếng người vào ban trưa, Beomgyu – kẻ dường như không thể nào yên vị tại chỗ của mình – đang nhai đi nhai lại câu chuyện bẽ mặt xảy ra với Kai ở tiết học trước. Người bị trêu chọc đỏ bừng hai tai, che kín mặt mình nhằm bảo Beomgyu mau chóng dừng câu chuyện này lại. Taehyun thì ngồi bên cạnh hai người họ, vừa chăm chú lắng nghe vừa xúc từng thìa thức ăn vào miệng.

Nhưng cho dù Soobin có cố gắng đặt sự chú ý của mình lên đám bạn như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng thể làm được. Sự chú ý của cậu đã hoàn toàn bị Yeonjun đánh cắp mất rồi.

Soobin nhìn đôi mắt anh cong lên từng nếp nhăn ở phía cuối đuôi và đôi môi anh nở nụ cười rạng rỡ khi câu chuyện đang được tiếp tục. Tiếng cười ấy vang vọng vào không khí ồn ào của nhà ăn – ấm áp và chân thành. Làm sao cậu có thể tập trung nổi khi có một người như Yeonjun đang ngồi ngay kế bên mình cơ chứ?

Đây chẳng phải lần đầu tiên Soobin nhận ra mình bị xao nhãng bởi Yeonjun.

Trong đầu cậu đã tràn ngập hình ảnh của người con trai tóc đỏ ấy vô số lần rồi, nhiều tới mức cậu chẳng thể đếm nổi. Thậm chí ngay cả cái cảm giác rạo rực trong người cũng đã xuất hiện mỗi khi suy nghĩ liên quan tới đối phương hiện lên trong đầu. Yeonjun đang làm gì nhỉ? Liệu có khi nào anh ấy cũng đang nghĩ về mình không? Cậu đã hoàn toàn chìm vào suy tư khi nhớ lại cái cảm giác mà những ngón tay Yeonjun đem lại mỗi khi anh đùa nghịch với cậu.

Nhưng chỉ vậy thôi – đùa nghịch. Tất cả những lần anh khiến người khác bối rối với những câu bình luận ranh mãnh và những trò đùa tán tỉnh của mình, cả khi anh chọc vào bên cạnh người cậu, ôm lấy cánh tay cậu và nói với cậu rằng: "Em đáng yêu ghê!"

Bất cứ khi nào Soobin choáng ngợp với số suy nghĩ về việc liệu Yeonjun có đang ám chỉ ý đồ gì đó sau chuỗi hành động đó của anh hay không thì cậu sẽ tự nhắc nhở bản thân – đó chỉ là một trò đùa vui của đối phương mà thôi.

Anh đã luôn như vậy kể từ khi bọn họ quen biết. Luôn luôn gần gũi, luôn luôn quan tâm người khác, luôn luôn nắm tay rồi cưng nựng, và còn vô số hành động khác nữa.

Chính vì vậy, Soobin sẽ tự nhắc nhở bản thân – đó là tính cách vốn có của Yeonjun rồi. Một người bạn thân dễ mến và tốt tính.

Nhưng dường như mọi thứ xung quanh đang toả sáng theo một cách khác khi anh ngồi trên chiếc ghế nhà ăn chẳng mấy thoải mái vào buổi chiều sớm khi ấy. Cậu rời mắt khỏi Yeonjun và phát hiện ra ánh nhìn của những người khác, trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên nặng trĩu.

[trans][soojun | 💫] Sao trên trời cũng không sáng bằng anh - ghostbinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ