Tiền Truyện 2

19 0 4
                                    

“Ngươi có ổn không thế? Trẫm hỏi thật đó! Thoạt đầu nhìn cách ngươi uốn éo như con giun khá thú vị, nhưng trẫm càng thấy lạ rồi đấy! Ngươi bị thoái hóa cột sống à?!”

“…” Trần Cảnh gượng cười, “Thần… rất ổn…”

Chiêu Hoàng tay đang ngâm xuống chậu lại giật phắt lên, nước thảo dược còn thoang thoảng hương thơm hắt hết lên mặt Trần Cảnh.

“…”Chiêu Hoàng cười haha, “Haha, trẫm xin lỗi ha. Chờ trẫm chút, trẫm đi lấy khăn trầu.”

Những vết xước nãy còn trào máu trên tay Chiêu Hoàng nay đã đông lại, nàng đã có khả năng cầm một chiếc khăn trầu, “Trần Cả…Á quỷ thần thiên địa ơi ngươi bị sao vậy?!”

Việc chọn đứng im với cái lưng vừa bị cái roi song quất cho rát bỏng là một nước đi sai lầm. Mà nước đi này, Cảnh không đi lại được, nên giờ y phải chấp nhận đau thương.

Đúng với những gì y đã dự đoán. Y ngã gục xuống sàn, đầu gối dập thẳng xuống đất “bốp” một phát đau điếng.
____________

“Ề yo, ngươi ổn chứ?! Cả cung người ta đi ngủ hết rồi, còn ta và ngươi thức như hai con dơi thôi đấy.”

Điều đầu tiên khi Trần Cảnh mở mắt ra là y nhận thấy mình đang phạm phải đại kỵ.

“Bệ bệ bệ bệ bệ hạ hạ hạ sao lại để thần lên giường ngài nằm?!”

“…Ngươi thôi mau. Nghiện mà còn ngại. Rõ ràng nằm trên giường của hoàng đế xoay như một cái chong chóng thích mê còn gì. Ngươi nên tự hào vì làm được điều mà đám quan hơn ngươi mấy chục tuổi không làm được đi.”

“Nhưng mà…Rồi sao ngài cời hết quan y của ta?!”

Chiêu Hoàng mở tròn hai con mắt, “U là trời. Trẫm làm việc thiện, mà ngươi làm như trẫm xâm phạm gì ngươi vậy! Làm ơn mắc oán ghê ắ!”
Việc thiện…?

Trần Cảnh nhìn quanh phòng thì thấy đám y phục xanh thẫm của y được nhét vào chậu thảo dược khi nãy Chiêu Hoàng rửa tay.

“…”

Chiêu Hoàng xịu mặt, “Rồi ngươi có góp ý gì thì góp lẹ đi. Xưa nay ta giặt đồ là vứt vào chậu thơm vậy đấy! Ý kiến gì không?”

“Trẫm biết rồi, nhìn vết thâm đất dài một đường trên y phục của ngươi là do tên Trần Thiêm cầm roi quất cho một phát chứ gì?”

“…Sao…sao bệ hạ biết?”

“…” Thì do ta đi vòng quanh cung cứ thấy Trần Thiêm vác cái roi còn to hơn cả hắn, “Trẫm cũng sợ chứ huống chi ngươi, gặp hắn hằng ngày.”

“Nó làm cho vết bầm ngay lưng là còn đỡ đấy, nằm đây chút đi, trẫm đi ký họa, muahahahahaha!”

“Đội ơn bệ hạ, nhưng mà… bệ hạ làm thế này, sao thần có thể mặc trung y về cung được ạ…”

“…Ừ ha. Sao ngươi về cung ngươi được tar?”

“….”

Điểm cộng là Chiêu Hoàng đã làm được việc thiện.

…Điểm trừ là bây giờ Trần Cảnh không có áo để mặc về nhà.

Xời, easy game.

Trần Triều Nguyên Chính Sử TruyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ