3 : Prince

367 46 28
                                    

Phosphophilite là một bảo thạch phiền phức không tinh khiết và có quá nhiều cảm xúc không cần thiết cho kế hoạch của hắn.

Ban đầu thì là vậy, nhưng càng tiếp tiếp tên hoàng tử nguyệt nhân kia lại cho hắn những cảm xúc rất kì lạ, không như Carngorn, chỉ khiến gã muốn bảo vệ giữ cho sự trắng khiết trong suốt tuyệt đẹp đó mãi, muốn cho vào tủ kính trưng bày như một khối ngọc lớn hình người tinh xảo.

Còn Phos, cậu tạo cho hắn nhiều cảm giác, vui có, ngại có tức giận lại càng nhiều nhưng nhiều nhất, cũng như làm cho hắn như chìm sâu xuống một đại dương hối hận.

Vui, Aechmea luôn cảm thấy vui lây mỗi khi thấy cậu mỉm cười, bảo thạch màu bạc hà rất hiếm và cũng là màu yêu thích của nguyệt nhân, thông tin ngoài mặt là vậy nhưng khi tìm hiểu mới biết đó chính là màu mà chính vị hoàng tử kia thích, hắn đã dõi theo cậu từ lúc cậu chỉ mới hơn một trăm năm tuổi, cho tới tận lúc cậu đứng trước mặt hắn với một bề ngoài hỗn tạp, căn phòng kín ẩn trong phòng nghiên cứu của hắn có đầy những thông tin về cậu. Mỗi lần phát hiện ra thứ gì mới hắn ta mặt mày hớn hở, vui vui vẻ vẻ mà viết vào cuốn sổ chi chít chữ, vui khi mà cậu khiêu vũ với hắn một điệu nhỏ, vui khi mà cái miệng nhỏ của cậu gọi tên hắn, là tên chứ không phải danh xưng hoàng tử.....

Buồn, hắn thấy buồn, buồn khi Phos đánh mất bản thân đánh mất cảm xúc thật của cậu, và buồn khi chính tên hoàng tử là hắn lại chọn Phosphophilite làm đối tượng thí nghiệm, tiến hành chuyển giao sức mạnh của Kongou cho cậu, đây cũng là quyết định khiến Aechmea hối hận nhất, khiến mãi sau này khi vô tình vào căn phòng ẩn kia lại làm hắn chìm trong biển tội lỗi, nuối tiếc cũng không làm được gì.

Hắn bất ngờ, bất ngờ vì nhiều bảo thạch cũng mang cảm xúc như hắn, thứ cảm xúc được xác định thật chậm trễ, gã hoàng tử chỉ biết âm thầm rơi nước mắt trước những kí ức tiếp xúc ít ỏi giữa cậu và hắn, nước mắt của nguyệt nhân cứ vậy mà thoát ra khỏi mắt bay lên rồi tan biến, phải rồi, hắn đã yêu Phosphophilite......

Từ rất lâu về trước, lâu thật lâu, nhưng kí ức của nguyệt nhân là thứ không phải muốn quên là được, lần đó hắn ta đang kiểm tra lại các tầng mây di chuyển giữa trái đất lên mặt trăng, khi đó có thể tính là buổi đêm của nguyệt nhân, vắng lặng và không một bóng người.

Aechmea đã rất bất ngờ, là cực kì bất ngờ khi thấy Phos nằm gọn một cục ở góc khuất đám mây lớn, khi này cậu nhỏ con và còn mặc đồng phục mùa hè.

Nghe tiếng động, Phos ngẩng đầu, cặp mắt đá quý màu bạc hà nhìn chằm chặp vào đôi mắt hoa đào của tên hoàng tử cô độc, nhìn thấy hình phản chiếu của bản thân trên đôi mắt kia, nó như đọc được hết tâm can của hắn.

Giọng nói nhỏ bé, trong sáng như con nít vang lên, gợi lại bao nhiêu kí ức lúc còn là con người cho hắn.

- A.... đ..đừng đánh em, em chỉ ngủ quên thôi....

-....
Aechmea mơ hồ cảm thấy lạo rạo trong cơ thể, cơ thể nguyệt nhân lạnh lẽo và bất tử này lại có thể cảm nhận được cảm xúc?
Chừng năm phút trôi qua, hắn lại gần khuôn mặt sợ hãi kia, đưa tay vuốt mái tóc màu bạc hà xinh đẹp, cất tiếng.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 23, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[HnK] Chúng ta.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ