1 : Bảo thạch đó và mùa đông.

512 56 21
                                    


Antarcticite gặp Phosphophilite lần đầu là khi cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ chưa được năm mươi tuổi, lúc nào cũng bám dính thầy và kết quả học tập lại luôn khiến thầy phải thở dài, độ cứng cũng chẳng có gì đặc biệt khi đứng gần bét bảng, 3,5. Một viên ngọc xinh xắn màu bạc hà yếu ớt - đó là ấn tượng đầu tiên của cậu đối với Antatc.

Năm đó cậu ta hoàn thành xong khoá học của mình và bắt đầu chuỗi ngày chơi bời chán nản, 3,5 thì chiến đấu cái gì? Nên Phos chỉ đi loanh quanh phụ giúp mọi người vài việc vặt, lúc đầu mùa đông khi mà cậu ta ngủ tịt luôn ở một chỗ ất ơ nào đó và chỗ đó là chỗ của Antarc. Lúc anh hoàn thiện quá trình đông cứng thì lại thấy cậu nằm há mồm ngay bên cạnh

Sau đó Antarc chỉ có nghe về chuyện của cậu chứ không được thấy nữa, suốt hơn hai trăm năm anh tự hỏi xem Phos có còn nhớ viên ngọc mùa đông mờ nhạt như anh không, nhớ cái lần Phos ngây thơ an ủi anh trong khi chẳng biết gì hết, còn nhớ không?

Kết quả là không.

Có một sự thật đáng xấu hổ là Antarc trước giờ, vẫn luôn thử bắt trước vài hành động của Phos trước mặt thầy....
Khi anh đang ôm một bên tay áo của thầy thì Phos lại xuất hiện, hơn hai trăm năm không gặp nhau lấy một lần.

- Cậu...sao lại còn thức??

Phos lắc lư mái tóc màu bạc hà của mình, ngại ngùng nói.

- Haha, chỉ là năm nay em không thấy buồn ngủ cho lắm thôi....thầy....cho con thức cùng anh Antarc được không ạ?

- Hể, không đời nào! Thầy ơi, thầy nên để cho cậu ta ngủ dí trong cái đống gối trắng đó mới đúng!

Đồng ý đi thầy!!

- Con không buồn ngủ sao Phos?

Làm ơn ạ!

- Dạ vâng.... nhưng con có thể cùng Antarc làm nhiệm vụ mùa đông mà.

....Antarc không biết bản thân mình nghĩ trong đầu nãy giờ nữa, anh đang mong chờ cậu ta....mong chờ Phosphophilite. 

Khi thầy đồng ý, Antarc trong lòng lại vui mừng vô cớ, lúc đó anh muốn ngay lập tức rời đi rồi dành cả ngày với Phos, chỉ cậu cách cầm vũ khí, cách dẹp đống băng trôi.... những công việc chán ngắt mùa đông năm nào cũng làm bây giờ anh lại rất mong chờ vào nó. 

Đêm hôm đó, khi nằm suy nghĩ Antarc đã nhận ra tình cảm của mình, anh ta quý thầy nhưng.... tình cảm đó khác với Phos, lẻn vào thư viện vào giữa đêm, anh đã tìm ra được một cuốn sách nói về tình cảm của sinh vật cổ đại kia. Cảm giác muốn quan tâm, bảo bọc và dành cả ngày để yêu thương người đó chính là yêu. Antarc giật mình, anh lập tức đọc tiếp, vậy cảm xúc anh dành cho thầy là gì? trang tiếp theo đã làm cho Antarc như gỡ được cục tạ khỏi lòng, cảm xúc anh ta giành cho thầy khác với Phos, đối với cậu nhóc kia chính là yêu, còn thầy chính là kính trọng, sách nói hai thứ này hoàn toàn khác nhau. 

Đêm đó, Antarc có một giấc ngủ thoải mái nhất từ trước tới giờ. 

Những ngày tiếp theo cơ bản rất yên bình và khá vui, nhìn biểu cảm chán nản của Phos mỗi khi anh chém tảng băng trôi và vô tình làm cậu ta có vài vết nứt trên mặt, những lần như vậy anh đều cười thầm rồi nhéo má Phos một cái, cả cái lúc cậu ta bĩu môi nói mình không yếu cũng rất dễ thương....

[HnK] Chúng ta.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ