Chương 111
Nói chuyện với Kỳ Lương Tần phần lớn là khách nam, đều là người có uy tín danh dự, mặc kệ trong lòng nghĩ cậu như thế nào, đại khái cũng sẽ không nhắc chuyện này với cậu, bởi vì đề tài này rất xấu hổ. Trái lại mấy người anh em của Nghiêm Tùng Vĩ, thường thường đùa giỡn một chút, Nghiêm Tùng Vĩ liền một ly tiếp một ly mà uống rượu, miệng còn nói: "Tao cũng biết mình hoang đường, tụi bây nói cái gì chứ."
Đại khái là nói lời này đã nhiều, Nghiêm Tùng Vĩ cũng càng ngày càng cảm thấy hoang đường, trong lòng hắn càng có cái nhận thức này, lại càng cảm thấy xấu hổ khó chịu, rượu một ly một ly rót vào bụng, nói chuyện liền bắt đầu có chút không rõ ràng lắm.
Vương Trạch kéo hắn đến một bên, nói: "Tôi coi như đã nhìn ra, nhà các cậu làm cái tiệc sinh nhật này, không phải làm sinh nhật cho cậu, mà là muốn nghĩ biện pháp chặn miệng mọi người, thấy nhà cậu đều nhiệt tình với Kỳ Lương Tần, đem sai lầm đẩy hết lên trên người cậu đi."
Nghiêm Tùng Vĩ đại khái là muốn nôn, nhưng mà nôn khan hai tiếng, không nôn ra. Vương Trạch vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Trong lòng khó chịu không?"
Nghiêm Tùng Vĩ lau miệng nói: "Cũng không phải là khó chịu, vốn dĩ việc này, chính là lỗi của tôi." Hắn cởi cổ áo, lắc lắc cổ.
"Tôi nhìn cậu sao là lạ vậy."
"Cợt nhả cả một ngày, mệt."
Con người hắn tính tình lười nhác, nói thật da mặt đúng là dày. Nhưng hôm nay lập tức đối mặt nhiều người thân bạn bè như vậy, mặt dày mày dạn đi giả làm da mặt dày, cũng thật sự mệt chết đi. Hắn chung quy là người thành niên, coi như là người đàn ông có uy tín danh dự, kỳ thật hắn vốn dĩ không cần ấm ức cầu toàn như thế, nói đến nói đi, vẫn là vì trải đường cho Kỳ Lương Tần và anh cả của hắn.
Mỹ nam thì anh trai hắn lấy, lỗi lầm lại cho hắn gánh hết, dù vậy, đại khái trong lòng lão thái thái vẫn ít nhiều có chút oán hắn.
Kỳ thật nhà bọn họ làm những việc này, đối với khách khứa hôm nay mà nói, cũng bất quá là bịt tai trộm chuông. Mặc kệ ngụy trang thế nào, hoang đường là đã định trước, mấy khách khứa áo mũ chỉnh tề ngăn nắp xinh đẹp đó chuyện trò vui vẻ, sau lưng lại đều đang xem một trò khôi hài kết thúc như thế nào. Mọi người đều nhìn ra, chỉ là không nói ra. Người Nghiêm gia cũng nhìn thấu, chỉ là làm bộ như không nhìn thấu, chua xót trong đó, cũng chỉ có chính mình lĩnh hội.
Vương Trạch rút một điếu thuốc cho hắn, Nghiêm Tùng Vĩ nhận, sờ soạng bật lửa đốt lên, sau đó nhìn về phía Vương Trạch. Vương Trạch nói: "Tôi không hút thuốc."
"Tôi nhớ trước đây anh cũng hút mà?"
"Bây giờ có thể không hút liền không hút, cậu cũng ít hút đi, thứ này không có chỗ tốt. Rượu cũng ít uống, hại thân."
Nghiêm Tùng Vĩ nghe xong liền ngậm thuốc cười, sương khói từ khóe miệng hắn phun ra, rồi sau đó lại tiêu tán dưới ánh đèn. Vương Trạch nói: "Cậu không cần cười, chờ cậu đến cái tuổi của tôi, cậu liền biết tầm quan trọng của thân thể."