Chương 17: Minamoto Moe (1)

207 40 2
                                    

Lại một lần nữa sống sót rồi, xui xẻo thật.

Tại sao hắn ta lại nương tay chứ, rõ ràng có thể giết chết mình mà lại làm như mất sức lắm rồi.

Mà có oán hận gì thêm cũng không thể thay đổi được sự thật này, tôi đã sang thế giới thứ 5 rồi, không biết đây là thế giới an toàn hay nguy hiểm đây.

Tôi chờ đợi hệ thống xuất hiện để đưa thông tin về thế giới này, cùng với thân thể xuyên vào.

Nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy nó xuất hiện, lần này thì phải tự tìm kiếm thông tin ư, nhưng dù là người sống sót lâu nhất cũng chưa từng gặp phải trường hợp này, là lỗi à.

Không đúng, tôi không hề cảm nhận được sự liên kết với nó, phải biết là dù có ra làm sao thì nó vẫn luôn hiện hữu trong linh hồn mình, đây là điều mà chắc chắn rằng nó sẽ không thay đổi.

Tôi không rõ mình đã tốn bao nhiêu thời gian để cảm nhận được hệ thống, nhưng hẳn là lâu lắm.

Cuối cùng cũng tìm được rồi, chỉ là liên kết này nó quá mỏng manh, kiểu một khi mất tập trung rồi thì sẽ không bao giờ cảm nhận lại được.

– Minamoto-kun?

– Nè Minamoto-san, đã tan học rồi đấy tỉnh dậy đi.

– Bạn học Minamoto, ở ngoài có người gọi cậu kìa, tỉnh dậy đi, đừng để họ đợi.

Ồn ào quá, giọng nói của ai vậy, đừng nói nữa được không.

Cảm giác như chợt tỉnh dậy sau một giấc ngủ vội vàng vậy, tôi nhìn xung quanh thì thấy nơi này là một phòng học.

Rồi lại quay xuống nhìn bản thân, lúc này tôi đang mặc bộ đồng phục, nhìn cái logo ở cánh tay thì biết được mình đang học ở trường sơ trung Mizo.

Lấy ra một cuốn vở trong cái cặp đang treo ở cạnh bàn, tôi biết được thân thể này tên là Minamoto Moe, học năm nhất và mới bắt đầu một học kỳ, tại trong vở chỉ ghi có 2 trang giấy.

Mà tên Minamoto Moe này làm tôi có chút cảm giác thân thuộc lắm, mà không quen mới là lạ, tên tôi trước khi tham gia trò chơi này chính là Minamoto Moe mà.

Lúc tôi vẫn đang cố tìm thêm chút thông tin thì một trong những giọng nói tôi nghe được trước khi tỉnh vang lên.

Một cô bạn xinh xắn đang nói tôi hãy đi ra  nhanh đi, có nhóm người đang đợi ở bên ngoài.

Với người ngoài thì đó quả là một giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy sự trân thành nhưng với tôi thì không.

Với tôi thì thấy nhỏ này thiểu năng vãi, diễn như con cẹc, giọng điệu vẫn có chút âm rung do hả hê quá đà này, mà đặc biệt là ánh mắt, tôi có mù đâu mà thể hiện rõ thế.

Chắc cô ta đang tưởng tượng mình như một thợ săn đầy ngạo mạn khi thấy con mồi là tôi bị lừa vào bẫy vậy.

Mà do thói quen không để bị phát hiện tính cách của thân thể xuyên tự dưng khác biệt quá vào nên tôi cũng không có bày tỏ gì, chỉ im lặng cất sách vở rồi đi theo nhóm người đang đợi ở ngoài cửa thôi.

[Tokyo Revengers] Tạo Ra Thế Giới MớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ